Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 277: Ăn cướp

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:06:43
Thiếu niên tên là Tiêu Trần này vừa xuất hiện đã cướp bóc tất cả mọi người tại chỗ. Loại hành vi như thế này có khác gì đang cướp bóc cả giới tu hành Hoa Hạ đâu.
Mọi người xì xào ầm ĩ, có người chắc chắn không phục. Ở đây có nhiều người như vậy, nhiều gia tộc tiêu biểu như thế, sao có thể để cho một người thiếu niên muốn làm gì thì làm.
"Chúng ta có nhiều người như thế này, tôi cũng không tin chúng ta không làm gì được một thiếu niên. Chúng ta liên thủ lại..."
Kết quả người này còn chưa nói hết lời thì cơ thể đã bay ra ngoài, đập vào trong tường thật mạnh, xếp thẳng hàng chỉnh tề cùng với ông lão họ Chu kia.
'Bụp, bụp, bụp!"
Tiêu Trần đập xuống mặt bàn lần thứ hai, bảo: "Im lặng, im lặng. Bây giờ tôi bắt đầu cướp tiếp!"
"Nam đứng bên trái, nữ đứng bên phải, bất nam bất nữ đi vào giữa."
Mọi người lại bắt đầu xì xào với nhau, nhưng lần này tiếng lầm bầm đã nhanh chóng biến mất. Rồi mọi người hành động thật nhanh, vội vã đi ra khỏi chỗ, xếp hàng ngay ngắn y như lời của Tiêu Trần.
Mọi người nghe lời như vậy là vì hai bàn tay của Tiêu Trần đã đánh bay mấy người rồi. Bây giờ trên tường xếp ngay ngắn bốn người thành một hàng dài, quả thật có hơi khủng khiếp.
"Trên lầu, trên lầu." Tiêu Trần vỗ bàn, lớn tiếng la lên.
Ở trên lầu là những phòng trang nhã, tục gọi là VIP. Chúng được chuẩn bị cho một số người có thân phận đặc biệt tôn quý nhưng lại không muốn xuất đầu lộ diện.
Phòng trên lầu không nhiều lắm, chỉ có năm gian. Thân phận của người có thể ngồi trong phòng trên của hội đấu giá ít nhất cũng là người trong những gia tộc hàng đầu, 'năm họ mười tộc'.
Tiêu Trần la lên mấy tiếng, vậy mà bên trên vẫn không có động tĩnh.
Tiêu Trần nghiến răng, cả người lao cực nhanh về phía căn phòng ở giữa như chim đại bàng vậy.
Một luồng sáng nhức mắt lập tức chém về phía Tiêu Trần đang phi tới.
"Mẹ kiếp, còn dám đánh lại nữa, đúng là xem lời của tôi như gió thoảng bên tai!"
'Ầm! '
Tiêu Trần dứng khoát đánh nát luồng sáng, cả người đập vào trong căn phòng. Tiếp đó trong căn phòng này truyền ra một tiếng kêu thảm thiết, mọi người nghe thấy mà da đầu tê dại.
Trong vòng mấy đợt hít thở, bên trên không còn động tĩnh gì nữa.
"Nằm xuống!" Một bóng người bay cực nhanh ra khỏi phòng.
"Ta là người của nhà họ Lữ..." Lời này còn chưa chấm dứt, người nói đã bị dính vào vách tường, cũng không có phản ứng nữa.
'Vút, vút! '
Mấy bóng người lập tức phóng ra từ bên trên, ngoan ngoãn đứng vào trong đám người.
Tiêu Trần vui vẻ nhảy từ trên lầu xuống, nói với hàng người đang đứng: "Quả nhiên đúng như lời Ngục Long nói, người đời đều sợ uy chẳng sợ đức. Đám các người đây thật khốn nạn, không bị đánh một trận thì không biết sợ!"
Tiêu Trần nói xong thì đi tới người đứng đầu hàng ngũ. Hắn chuẩn bị đánh cướp thì bỗng nhiên nhìn về phía người ở giữa với biểu cảm khiếp sợ.
'Bất nam bất nữ đứng ở giữa'. Đây chỉ là lời trêu đùa của Tiêu Trần thôi, hắn tuyệt đối không ngờ sẽ có người ra đứng giữa thật.
Tiêu Trần nhìn thấy người này thì suýt nữa nôn ra Hỏa Vân Thạch hắn đã nuốt vào bụng ban nãy.
Váy xanh phối đỏ thẫm, lại thêm vóc người vạm vỡ và một đầu tóc xoăn gợn sóng. Đôi chân cường tráng của người này giẫm xuống, rung gót giày làm Tiêu Trần tê cả da đầu. Bắp chân lộ ra bên ngoài toàn là lông dày rậm rạp, khuôn mặt thô thiển được trang điểm rất dày, nhưng lại có râu.
Suýt nữa là mắt Tiêu Trần đã bị làm cho đui luôn. Mấy người ở bên cạnh hàng này cũng nhắm mắt lại thật chặt, hẳn là họ cũng sợ bị chọc cho mù như vậy.
Ban nãy Tiêu Trần vẫn chưa phát hiện ra có nhân vật thế này. Nhất định là người nhảy xuống từ trong phòng bao bên trên.
Tiêu Trần ấp úng hỏi: "Đại... đại ca... tỷ?"
Người có khuôn mặt đầy râu liếc nhìn Tiêu Trần có hơi ngượng ngùng, vặn cái eo như con rắn một cách 'lẳng lơ phong tình'.
"Tiểu ca à, anh có muốn đánh muốn cướp gì cũng làm nhanh một chút đi, em còn chuyện gấp nữa đó!"
Tiếng nói thô thiển mà quái dị này khiến cả người Tiêu Trần nổi hết da gà.
Tiêu Trần nắm lỗ mũi đi tới bên cạnh người này, đưa tay ra bảo: "Giao hết của đáng tiền ra đây."
'Cô gái' ném cho Tiêu Trần một ánh nhìn quyến rũ, bắt đầu giao ra đồ đạc trên người.
Vòng ngọc, linh thạch, đủ loại đồ trang điểm hiếm lạ mà khác thường.
Cô gái vừa để mấy thứ này xuống tay Tiêu Trần xong thì kết quả vẫn còn kéo tay hắn không chịu buông. Người này còn vừa sờ tay Tiêu Trần vừa tự lẩm bẩm trong miệng: "Tiểu ca, da anh tốt lắm, dùng đồ trang điểm gì vậy chứ! Haizz... em là đã hoa tàn ít bướm rồi..."
Tiêu Trần thật sự không nhịn được, tung một đám vào cái cằm của 'cô gái', dứt khoát đánh cho 'cô gái' này lăn lộn trên không trung hết mấy vòng, sau đó ngã chổng đầu xuống phần đất ở bên cạnh.
Nhìn 'cô gái' cắm đầu to xuống đất, váy bị xốc lên để lộ quần lót ren kia, suýt nữa nước mắt của Tiêu Trần đã tràn ra ngoài.

Bình Luận

0 Thảo luận