Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1412: Nam Cung Thiên Ninh

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
"Ba trượng, mười mét." Lưu Tô Minh Nguyệt ngồi trên ngực của Tiêu Trần, giơ quả đấm nhỏ, hung hãn nói.
"Cô cũng đổi chỗ cho tôi." Tiêu Trần bắt được Lưu Tô Minh Nguyệt, đặt cô lên trên đầu.
"Quỷ hẹp hòi lêu lêu lêu..." Lưu Tô Minh Nguyệt tức giận làm mặt nhăn nhó.
u Dương Đức bất đắc dĩ lui ra ngoài mười mét, thế nhưng cặp mắt kia gần như không có rời khỏi người Tiêu Trần một phút giây nào.
Tiêu Trần bị nhìn chằm chằm cả người toàn nổi da gà, toàn thân ớn lạnh.
Hiện tại Tiêu Trần rốt cuộc đã hiểu, nữ nhân bị sắc lang nhìn chằm chằm là cảm giác gì rồi.
"Cháu trai, mày lại nhìn chằm chằm tao nữa đi, tròng mắt của mày đều sắp bị móc ra rồi đấy."
u Dương Đức cứ cười ngây ngô, căn bản không để bụng lời Tiêu Trần nói.
Mắt thấy Tiêu Trần sắp bùng nổ, tiểu đồng vội vàng trở về, lôi u Dương Đức mặt dày mày dạn đi.
Tiểu đồng vừa kéo u Dương Đức, vừa không ngừng xin lỗi, "Tiên nữ tỷ tỷ, xin lỗi, xin lỗi, công tử nhà tôi lại phát bệnh."
Tiêu Trần nhìn váy đỏ trên người, hận đến nghiến răng nghiến lợi, cái váy này thật đúng là có thể trêu hoa ghẹo nguyệt.
Sau khi trở lại tổng bộ của hiệu buôn Vạn Vĩnh, vì chuyện thuyền buôn sắp lên đường, Nhan Tử Ninh và Phượng Hà ai nấy đi làm việc của mình.
Để lại ba người Tiêu Trần, Trương Đại Pháo và Mặc Nham chơi đùa.
u Dương Đức da mặt dày, không biết dùng thủ đoạn gì, thế mà lại ở bên cạnh Tiêu Trần.
Trong phòng Tiêu Trần còn chưa ngồi ấm mông, thì u Dương Đức đã bắt đầu gõ cửa.
"Cô nương, cô nương, hôm nay ánh nắng dịu nhẹ, gió nhẹ không khô, sao không cùng tôi..."
"Ầm!"
Tiêu Trần ngay cả giầy cũng không có mang, trực tiếp đạp mạnh cửa phòng, đạp bay u Dương Đức ra ngoài.
"Công tử, công tử, ngài không sao chứ?" Nhìn u Dương Đức trực tiếp ngã vào phòng đối diện, tiểu đồng sợ đến sắc mặt trắng bệch.
Hắn ta và u Dương Đức phiêu bạc trong hư không này nhiều năm như vậy, rất rõ ràng những chỗ này là ai ở.
Có thể ở trong căn nhà này của hiệu buôn Vạn Vĩnh, hoặc là sức mạnh phi thường, hoặc là thân phận hiển hách, hai loại đều có cũng không ít người.
Lúc này một công tử mặc đồ trắng, mặt cười ôn hòa bước ra từ căn phòng đối diện.
Công tử u Dương Đức ôm má trái sưng giống như bánh màn thầu.
"Vâng vâng vâng xin lỗi, xin lỗi đại nhân, công tử nhà tôi không có ý định quấy rối ngài, đại nhân có đại lượng..."
Cảm nhận được trên người công tử văn nhã này ẩn giấu khí tức kinh khủng, tiểu đồng sợ đến sắc mặt trắng bệch, nói cũng không nói thành lời, suýt chút nữa khóc lên.
Công tử cười lắc đầu, nói khẽ: "Không sao cả."
"Đa tạ công tử, đa tạ công tử." Tiểu đồng vội vàng tiếp nhận u Dương Đức đang hôn mê từ tay công tử, không dám dừng lại, về tới gian phòng của mình.
Lúc này công tử nhìn thấy Tiêu Trần dựa lên khung cửa nát vụn, vừa cắn hạt dưa, vừa xem kịch vui.
Dáng người như ma quỷ, khuôn mặt hoàn mỹ, chiếc váy dài màu đỏ như đóa hoa hồng đang nở rộ, còn có đôi chân nhỏ trắng lóa mắt, công tử nhìn mà sửng sốt một chút.
Thế nhưng rất nhanh công tử đã phục hồi tinh thần lại, cười gật nhẹ đầu với Tiêu Trần.
Tiêu Trần hiếm thấy không nổi giận, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu trả lễ.
Công tử này dáng dấp đẹp đẽ, khí tức cũng ôn hòa, hơn nữa tuy mắt hắn ta đầy kinh diễm, thế nhưng ánh mắt cũng chỉ dừng trên người Tiêu Trần một chút.
Cái gọi là phi lễ chớ nhìn cũng chính là như vậy, công tử này là một quân tử.
Cắn hạt dưa xong, Tiêu Trần nói với Mặc Nham: "To con, chặn cửa cho tôi, sắc phôi kia trở lại thì đánh chân của hắn ta gãy cho tôi."
"Rất vui vì ngài cống hiến sức lực." Thân thể cao gần ba mét của Mặc Nham đứng ở trong hành lang, trực tiếp chặn cánh cửa nát lại.
Tiêu Trần về phòng, lấy giầy ra.
Thế nhưng sau khi mang vào, mẹ nó cảm thấy không được tự nhiên tột cùng.
Đôi giày rách của mình cùng cái váy này hoàn toàn không hợp, một đôi giày làm hỏng mỹ cảm toàn thân.
"Thôi xong, thôi xong." Tiêu Trần xạm mặt lại đi tới đi lui ở trong phòng, tư tưởng của mình đúng là đã xảy ra vấn đề.
Hiện tại thế mà lại để ý loại chuyện ăn mặc như vậy.
Lúc này một giọng nói ôn hòa vang lên ngoài cửa.
"Cô nương, có thể đi ra ngoài một chút hay không."
Chính là công tử ôn hòa lúc trước.
Dù sao cũng không ghét hắn ta, Tiêu Trần nhàn rỗi không có chuyện gì, cũng muốn nhìn xem hắn ta muốn làm gì.
Đi tới trước cửa, để cho Mặc Nham dời vị trí.
Chỉ thấy trong tay công tử đang cầm một đôi giầy thêu màu đỏ.
Màu sắc của giầy thêu, cùng váy màu đỏ trên người Tiêu Trần, gần giống nhau như đúc.
Giầy được làm cực kỳ tinh xảo, trên giầy màu đỏ sậm, dùng sợi tơ màu vàng phác họa mấy đóa hoa nhỏ không biết tên.
"Cô nương, tôi tên là Nam Cung Thiên Ninh, không biết cô nương có thể nói cho tôi biết tên của cô hay không?"

Bình Luận

0 Thảo luận