Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 629: Trừng phạt luyện hồn một năm (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
"Đứng lên." Tiêu Trần nhìn Lục Thường, khẽ nói.
Sau đó hắn giật giật ngón tay, mây đen trên bầu trời vốn còn bình tĩnh lập tức trở nên táo bạo, vô số lôi điện đen lao thẳng xuống.
Tiêu Trần vỗ vỗ bả vai Hình Thiên: "Đi."
"Hả? Đi ngay à?" Hình Thiên có chút khó hiểu nhưng vẫn nghe theo lời dặn dò của Tiêu Trần, xoay người rời khỏi đây.
Lúc này, vô số màn chắn đen mọc lên khắp đất trời, bao phủ toàn bộ Thiên Trì và đám thần tiên gì đó ở bên trong.
Vô số vệt sáng xuất hiện nhưng đều bị lôi điện đen trên trời bổ xuống.
m thanh lạnh lùng của Tiêu Trần vang vọng trong lôi trì.
"Lấy việc luyện hồn một năm làm hình phạt, không được ngấp ghé Bất Diệt Thần Diễm nữa."
Lục Thường chu cái miệng nhỏ nhắn, mặt mũi đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi. Đại thần tiên trong mắt mình lại bị nhốt dễ như ăn kẹo vậy à?
Tiêu Trần để cho Hình Thiên trở lại đỉnh Côn Luân, chỗ này là lối vào vùng đất Nơi Không Thể Biết.
Tiêu Trần nhân tính từng gặp được ý chí còn sót lại của Đại Đế ở Bồng Lai đảo.
Như vậy nói không chừng nơi đây cũng có ý chí còn sót lại của Đại Đế. Tiêu Trần cần hiểu tình huống chỗ này từ những mảnh ý chí còn sót lại đó.
Tiêu Trần liếc cô gái bên cạnh rồi nói với Hình Thiên: "Về sau ông mang cô ta theo đi. Tôi đã đồng ý sẽ bảo vệ cô ta chu toàn nhưng không thể dắt cô ta theo bên cạnh được."
"Được." Hình Thiên không cần suy nghĩ đã đồng ý.
"Về sau không có việc gì làm, rảnh quá thì cũng đừng đi đánh thần tiên gì gì đi. Mấy ngày nữa tôi sẽ đưa ông đến đại lục khác, đi tìm truyền thừa khác để chuẩn bị ứng phó với đám người ngoại lai."
Trên những mảnh đại lục bị tróc ra kiểu gì có hài cốt đại năng đã ngã xuống vô số năm trước.
Nếu số đỏ thì nói không chừng có thể tìm được một ít truyền thừa tốt.
Truyền thừa của những đại năng này hoàn toàn không phải là thứ mà truyền thừa trên Địa Cầu hiện giờ có thể so sánh được.
"Đi nơi khác ngây người một thời gian." Tiêu Trần dặn dò xong thì vươn tay, ma khí phun ra không ngừng đánh thẳng vào hư không trước mắt.
Một vệt sáng vàng lấp lánh xuất hiện trong không gian trước mặt hắn.
Vệt sáng kim sắc hình thành một tấm lá chắn, đánh văng ma khí của Tiêu Trần.
Đây chính là ý chí Đại Đế mà Tiêu Trần nhân tính đã từng gặp phải.
Ở Bồng Lai đảo xuất hiện ý chí còn sót lại của Đại Đế thì chắc ở chỗ này cũng sẽ có.
Tiêu Trần không ngừng tấn công lá chắn kim sắc. Ma khí đen bị chấn động mở ra, không ngừng nổ tung trên đỉnh núi.
Toàn bộ Sơn Đô không ngừng rung chuyển.
Sau khi Tiêu Trần công kích một khoảng thời gian đốt một điếu thuốc thì lá chắn kim sắc kia cũng có chút thay đổi.
Trong vệt sáng vàng óng kia có vô số điểm sáng đang bay lên. Những điểm sáng đó tập trên không trung, không ngừng biến đổi đủ loại hình thái.
Cuối cùng thì những điểm sáng đó cũng dừng lại, không biến đổi nữa, hình thái cũng đã ổn định lại. Giữa không trung dần xuất hiện một bóng người thô to, râu ria xồm xoàm.
Tiêu Trần híp mắt. Quả nhiên là giống y đúc vị Đại Đế đã xuất hiện trong mảnh vỡ ký ức.
Ảo ảnh Đại Đế tạo thành từ những điểm sáng chăm chú nhìn thẳng vào Tiêu Trần, trong ánh mắt lấp loé một thứ ánh sáng khó hiểu.
Tiêu Trần cứ thấy ánh mắt kia có hơi kỳ lạ. Trong đó mang theo bất đắc dĩ và tuyệt vọng nồng đậm, thậm chí còn có một chút sợ hãi nhưng đã được chủ nhân của nó giấu giếm rất sâu.
Thứ gì có thể khiến cho một vị Đại Đế cảm thấy sợ hãi chứ? Tiêu Trần hơi nghi hoặc.
Tiêu Trần hỏi: "Ông muốn nhắn nhủ điều gì đó phải không?"
Ảo ảnh Đại Đế không trả lời Tiêu Trần mà chỉ ngẩng đầu nhìn lên thiên không.
Tiêu Trần híp mắt, ngón tay khẽ động. Một văn tự thần bí nho nhỏ xuất hiện ở đầu ngón tay.
Đây chính là một trong ba văn tự mà Tiêu Trần có được ở thần điện Thanh Đồng thần bí trong hư không.
Văn tự này được Tiêu Trần đặt tên là 'Tuyệt'. Không giống với văn tự nhỏ mang theo lực lượng phong ấn lúc trước. 'Tuyệt' này lại ẩn chứa sức mạnh có thể ngăn cách vạn vật.
Ngón Tay Tiêu Trần hơi rung động, văn tự nhỏ kia bay khỏi ngón tay Tiêu Trần, tới hư không giữa hai người.
Bàn Tiêu Trần kết ấn cực nhanh, văn tự nhỏ thần bí tràn ra từng trận sương mù xanh biếc.
Sương mù xanh biếc kia phiên trào dữ dội, giống như một con mãng thông thiên không ngừng lăn lộn trên đỉnh núi.
Chỉ trong giây lát, toàn bộ đỉnh núi đã bị sương mù bao phủ. Vạn vật đều bị ngăn cách ở ngoài lớp sương mù xanh biếc.
Tiêu Trần nhìn ảo ảnh Đại Đế, nói: "Tất cả đã bị ngăn cách, ông có thể nói rồi đấy."
Nhưng ảo ảnh Đại Đế vẫn không nói một lời, chỉ chăm chú nhìn thẳng vào Tiêu Trần.
Tiêu Trần có vẻ trầm ngâm. Vạn vật đều đã bị ngăn cách, ảo ảnh Đại Đế vẫn không chịu mở miệng. Vậy có nghĩa là con hàng này không sợ những thứ ở bên ngoài.

Bình Luận

0 Thảo luận