Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1046: Một thoáng kinh hồng, nhân sinh như mộng (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
"Tiên Huyết Kinh Hồng."
Một tia sáng đỏ như máu phát ra từ mũi đao.
Những máu chảy trong thành dường như được triệu hồi thần bí nào đó.
Máu tươi như sống lại, tiếng xì xì của chúng bắt đầu gầm rú, tụ lại với nhau, rồi hóa thành một con huyết điểu lớn.
Nó phóng thẳng tới chỗ của Tiêu Trần, mang theo huyết khí ngập trời.
Toàn bộ Liệu Nguyệt thành đột ngột bừng sáng.
Ánh sáng máu đỏ soi rõ từng nơi hẻo lánh u ám.
Những dân thường thò thân thể ra khỏi phòng, nhìn cảnh tượng này giống như diệt thế, tất cả đều quỳ xuống, không ngừng cầu nguyện.
Nhưng họ không biết, đôi khi, hủy diệt là khởi đầu của tái sinh.
Một con huyết điểu cực lớn lao thẳng tới.
"Đi."
Con huyết điểu khổng lồ xẹt qua phủ thành chủ, phá tan tấm màn đen, lao lên bầu trời, cuối cùng hóa thành một chùm pháo hoa huyết sắc tuyệt đẹp.
Một thoáng kinh hồng, nhân sinh như mộng.
Phủ thành chủ dưới vẻ đẹp này ầm ầm nổ tung.
Trong phế tích chỉ có một cái bàn, một bàn thức ăn ngon, một đám nữ tử xinh đẹp và cả Liệu Nguyệt công tử.
Liệu Nguyệt công tử nhẹ nhàng phất phất tay, cái chụp đầy vết nứt trên người đột nhiên tiêu tán.
Gã mỉm cười, đứng dậy khỏi ghế, cung kính xoay người thi lễ với Tiêu Trần.
"Có thể để ta ăn xong bữa cơm này không?"
Tiêu Trần nhìn công tử ca tuấn tú tà mị, cũng nở nụ cười.
Đây đúng là một người kỳ lạ.
Nếu như gã chỉ dùng màn chắn đó để bảo vệ mình, thì có thể gã sẽ chịu không tổn thương nghiêm trọng đến mức như vậy.
Nhưng gã lại bảo vệ thêm mười mấy nữ tử bên cạnh gã.
Hơn nữa vì bảo vệ những cô gái này, gã gần như mạnh mẽ chống lại một kích kinh hoàng, hiện tại gã đã không còn đường sống nữa.
"Rất lâu rồi tôi không uống rượu, để tôi uống một chén với anh nhé?"
Tiêu Trần nói, đi từ từ qua.
"Anh đúng là một người kỳ diệu, tôi thích anh." Liệu Nguyệt công tử nhẹ nhàng giơ chén dạ quang lên.
Hai người ngồi mặt đối mặt, nữ tử chung quanh khéo léo rót rượu gắp thức ăn cho Tiêu Trần.
Lúc này Lưu Tô Minh Nguyệt đối mặt với một bàn thức ăn ngon nhưng đã không còn chút khẩu vị nào.
Tính cô hiền lành đang lau nước mắt, cầu nguyện cho những người vừa rồi chết trên chiến trường.
"Anh thích mỹ nữ không?" Liệu Nguyệt công tử uống hết một ngụm rượu.
"Anh cảm thấy thế nào!" Tiêu Trần cười uống rượu trong tay.
"Đó chính là thích." Liệu Nguyệt công tử giống như tìm được tri kỷ, vui vẻ ăn vài miếng đồ ăn.
Sắc mặt của gã xuất hiện vẻ ửng đỏ không bình thường, nhất thời tinh thần lại bắt đầu phấn chấn.
Tiêu Trần biết đây là biểu hiện của hồi quang phản chiếu.
"Mẹ của tôi rất đẹp, đẹp hơn tất cả mọi người trên đời này."
Liệu Nguyệt công tử nhìn các nữ tử chung quanh cười nói.
Tiêu Trần không tiếp lời, Tiêu Trần chuẩn bị nghe cố sự của người sắp chết này.
"Nhưng bà sống không vui vẻ."
Liệu Nguyệt công tử có chút bi thương giơ chén rượu lên.
"Tôi chẳng bao giờ thấy mẹ cười qua, bà luôn lấy nước mắt rửa mặt."
"Khi đó tôi vẫn luôn nghĩ, vì sao mẫu thân không cười? Nhưng vấn đề này hình như không có đáp án."
"Ba chết, mẹ sẽ chôn theo, khi đó tôi đã nghĩ, vì sao mẹ đẹp như vậy nhưng lại phải chịu số phận như vậy, hình như vấn đề này cũng không có đáp án."
"Sau đó, tôi du lịch khắp thiên hạ, phát hiện càng là cô gái xinh đẹp thì hình như sống càng không vui, các nàng thực sự rất ít cười."
"Cho nên, tôi muốn các cô gái xinh đẹp đều phải cười, cười vui vẻ."
Liệu Nguyệt công tử giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, có chút bi thương mà nhìn màn đêm đen.
"Ai, đi thôi." Liệu Nguyệt công tử nhìn nữ tử bên cạnh mang theo nụ cười máy móc, có chút thất vọng lắc đầu.
Liệu Nguyệt công tử đột nhiên quay đầu lại, nhìn còn lại chừng mười người giang hồ, rồi nở nụ cười.
"Nếu như tôi nói, cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng chạm vào những cô gái này, có phải các ngươi rất vui vẻ hay không. Người phàm có mà không biết quý trọng, sau khi mất đi rồi lại hối hận không kịp."
Liệu Nguyệt công tử đi vào màn đêm, thân thể dần dần hóa thành ánh huỳnh quang.
"Đúng rồi, cái gì là Ma?" Liệu Nguyệt công tử nhìn Tiêu Trần, đột nhiên hỏi vấn đề này.
Tiêu Trần nhẹ nhàng lắc đầu, lại đột nhiên gật đầu.
Bởi vì đột nhiên hắn nghĩ tới Tiêu Trần ma tính.
"Điều mọi người không thích chính là Ma, cho dù anh có đúng hay sai."
"Như vậy nhỉ!"
Liệu Nguyệt công tử bừng tỉnh đại ngộ.
"Xem ra, tôi cũng là Ma thực sự."
"Đi, phiền."
Liệu Nguyệt công tử hóa thành ánh huỳnh quang, tiêu tán trong trời đất.
Tiêu Trần từ từ ăn xong một bàn đồ ăn, hốt trọn cái bàn kể cả chén đũa vào một cái bao.
Khi Liệu Nguyệt công tử chết đi, những cô gái kia đều tỉnh lại.
Các cô ấy hoảng sợ vạn trạng, cũng không biết phải làm gì.
Nhìn thấy mười tên máu me be bét khắp người, hình như các cô ấy lại ý thức được cái gì, khóc rống lên.
Tiêu Trần đứng dậy đi về phía xa.

Bình Luận

0 Thảo luận