Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1288: Thú triều (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Nhưng không phải điều này làm cho sắc mặt Tiêu Trần thay đổi, mà là cảnh tượng phía sau.
Bởi vì tốc độ của hắn không thể nhanh hơn những con kiến kia, có lẽ chỉ cần mấy nhịp thở là chúng có thể đuổi kịp.
Sau bao nhiêu ngày ở dòng sông Nghiệp Hỏa, có lẽ tình huống hiện tại là nguy hiểm nhất.
Kế hoạch lúc trước dùng máu thịt hạ độc những con bọ ngựa đó, mặc dù Tiêu Trần đánh liều tính mạng, nhưng không phải không có cơ hội thắng.
Tiêu Trần không chỉ hạ độc những con bọ ngựa đó mà thực lực cũng tăng lên rất nhiều.
Nhưng bây giờ, nếu đội quân kiến hùng hậu đuổi kịp, hậu quả sẽ là xương cốt không còn mất.
Ngay cả khi cơ thể cương thi mang lại cho Tiêu Trần sinh mệnh lực vượt xa người thường, nhưng nếu bị gặm sạch sành sanh, vậy thì chắc chắn sẽ ngỏm củ tỏi thôi.
Tiêu Trần lại nhìn lên bầu trời, tất cả đều rậm rạp chằng chịt, các loài chim tước và diều hâu lớn nhỏ, nếu đi lên đó có lẽ sẽ chết càng thảm hơn.
Tiêu Trần cắn răng nói: "Minh Nguyệt, chuẩn bị ngọc Sơn Thần cho tốt, mở cửa vào của Bất Quy Lộ."
Bây giờ Tiêu Trần chỉ có cách này.
Bước vào Bất Quy Lộ, trạm thứ nhất là những con đường nhỏ hắc ám kinh khủng, nếu may mắn thì cửu tử nhất sinh, còn không may mắn thì thập tử vô sinh.
Nhưng ngay cả như vậy, vẫn tốt hơn là bị chôn vùi trong miệng đám kiến ngay bây giờ.
"Ô ô Đại Đế ca ca, em sợ." Lưu Tô Minh Nguyệt lau nước mắt, nói một cách đáng thương.
"Đừng sợ, có anh ở đây." Tiêu Trần đặt Lưu Tô Minh Nguyệt lên tay, nhẹ gật đầu với cô.
Nhìn bộ dạng của Tiêu Trần, Lưu Tô Minh Nguyệt nhớ lại chỉ cần có Đại Đế ca ca ở đây, cô chưa bao giờ bị thương cả.
Lưu Tô Minh Nguyệt lau nước mắt, hăng hái gật đầu.
Ngọc Sơn Thần xuất hiện, phát ra ánh sáng xanh lục, trước mặt xuất hiện một vòng xoáy màu đen.
Đúng lúc này, quân đoàn kiến từ phía sau đã xông tới, Tiêu Trần còn chưa kịp cân nhắc đã chui tọt vào trong.
Đen, đen kinh tâm động phách.
Giống như mực nước bắn tung tóe trong không khí, màu đen khiến người ta có cảm giác như chìm sâu trong đầm lầy, không thể nhúc nhích nổi một tấc.
Sau khi Tiêu Trần bước vào con đường hắc ám này, hoàn toàn không dám làm bậy, chỉ cố hết sức đè nén hô hấp của mình.
Trong bóng tối này, toàn thân Tiêu Trần nổi lên từng đợt khí lạnh, da đầu run lên.
Như thể có vô số cặp mắt đang nhìn mình.
"Tại sao thần thức của tôi lại bị phong tỏa, đây là nơi nào?" Mạc Ly đang nằm trên lưng Tiêu Trần thanh âm hơi run rẩy hỏi.
"Bất Quy Lộ." Tiêu Trần có chút bất ngờ, xem ra Mạc Ly lại là một Thần Vô Chỉ Cảnh chưa bao giờ đến Bất Quy Lộ.
"Cẩn thận, có vài con kiến đã xông vào theo." Lúc này Mạc Ly ghé vào tai Tiêu Trần, vội vàng nói với thanh âm nhỏ bé gần như không nghe thấy được.
Giờ phút này, con mắt của Mạc Ly lại hiện lên hoa văn kỳ quái đó, đồng thuật mở ra cho phép cô nhìn thấy thứ gì đó trong bóng tối nặng nề này.
"Cố gắng đừng phát ra âm thanh." Tiêu Trần thấp giọng dặn dò, lần mò đi về phía trước.
Bộ dạng nghiêm túc cẩn thận như thể sợ đánh thức thứ gì.
"Đến rồi, đám kiến kia xông tới rồi." Mạc Ly quay đầu nhìn về phía sau, bỗng nhiên gấp gáp vòng tay ôm chặt lấy cổ Tiêu Trần.
Mồ hôi lạnh từ trên trán Tiêu Trần túa ra, nhưng Tiêu Trần vẫn không quay đầu lại, cũng không dám nhìn lại.
"Mười trượng, ba trượng..." Mạc Ly lại càng khẩn trương, tốc độ của đám kiến kia nhanh đến kinh người, chỉ trong giây lát đã vượt qua khoảng cách mười trượng.
Một áp lực khủng bố từ phía sau truyền đến, mặc dù Tiêu Trần không quay đầu lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim của Mạc Ly.
Từng tiếng đập hồi hộp kịch liệt đó đã nói lên nguy cơ lúc này.
"Đến rồi." Mạc Ly bỗng nhiên nhắm mắt lại, áp chặt mặt mình vào mặt Tiêu Trần, như thể làm như vậy sẽ làm giảm bớt cảm giác đau đớn khi bị kiến gặm.
"Phiu~"
Ngay khi cái càng khổng lồ của con kiến sắp chạm vào Mạc Ly, một thanh âm kỳ quái đột nhiên vang lên trong bóng tối nặng nề này.
m thanh đến nhanh, đi lại càng nhanh hơn.
Những con kiến đó cứ thế biến mất, hoặc nói cách khác chúng đã bị thứ gì đó kéo đi trong tích tắc.
Mạc Ly tìm được đường sống trong chỗ chết không những không vui sướng khi sống sót sau tai nạn, mà ngay cả thân thể lúc này cũng bắt đầu hơi run rẩy.
Mạc Ly nhìn thấy cái gì? Cô không nhìn thấy gì, thậm chí không thấy thứ gì đã kéo lũ kiến đi.
Chính vì không nhìn thấy gì, đây mới là điều chết người nhất, kinh khủng nhất.
Nỗi sợ hãi lớn nhất thường bắt nguồn từ những thứ không biết.
"Đừng nhìn lại." Tiêu Trần dặn dò, tiếp tục đi về phía trước.
Con đường hắc ám, là trạm thứ nhất đi thông Bất Quy Lộ, cực kỳ hung hiểm.
Thông thường hơn một nửa số vị Thần Vô Chỉ Cảnh được triệu hoán sẽ chết trên những con đường nhỏ này.

Bình Luận

0 Thảo luận