Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 633: Tiếng lục lạc quỷ dị

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
"Tôi đi tiểu động thiên xem thử, có thể tôi sẽ giúp anh giải quyết chuyện này."
Tiêu Trần đi vào cửa tiểu động thiên, Trương Chi Miểu lẽo đẽo theo sau tạ trời tạ đất tạ Tiêu Trần.
Đám người tới từ Mạng Nhện như bọn họ thì có ai chưa từng nghe qua đại danh của Tiêu Trần cơ chứ.
Có vị đại thần này hỗ trợ, đúng là có thể giải quyết được chuyện này.
Nghĩ đến ngày mai là có thể ngủ ngon giấc, Trương Chi Miểu kích động đến mức suýt thì gớt nước mắt.
Tiêu Trần đi tới phía trước tiểu động thiên, xung quanh nổi lên từng trận âm phong khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Tiêu Trần nhìn chung quanh một lát hỏi: "Các anh có nghĩ tới việc có lẽ lục lạc truyền tới từ tiểu động thiên hay không?"
Trương Chi Miểu rùng mình nói: "Chắc chắn cũng có nghĩ tới hướng này, nhưng tiếng lục lạc quỷ kia hư vô mờ mịt, căn bản là không thể xác định được nơi bắt đầu."
Lúc này sắc trời đã sẩm tối, cộng thêm chỗ này vốn âm u nặng âm khí.
Trương Chi Miểu nói nói một hồi thành ra lại tự dọa bản thân sợ chết khiếp.
Trương Chi Miểu nuốt nước miếng, tiếp tục nói: "Hơn nữa có tiếng lục lạc nào mà có thể xuyên qua tiểu động thiên, đi tới bên này được chứ?"
Tiêu Trần gật đầu. Trên lý thuyết mà nói thì tiểu động thiên và hiện thế là hai không gian khác biệt, cho dù có là âm thanh gì thì chắc cũng không thể truyền qua được.
Chuyện này đâu đâu cũng lộ ra vẻ quỷ dị. Tiêu Trần vẫn quyết định đợi đến nửa đêm sẽ đích thân đi xem thử.
"Tôi vào xem, thời điểm tiếng lục lạc vang lên tôi sẽ ra." Tiêu Trần dặn một tiếng sau đó nhấc chân bước vào trong tiểu động thiên.
Trương Chi Miểu nhìn bầu trời xám xịt, nhịn không được lại rùng mình. Hắn ta cũng cảm thấy từng luồng hơi lạnh chui vào da thịt.
"Địa phương quỷ quái gì đâu." Trương Chi Miểu vội vàng ba bước thành hai bước chạy xa khỏi đây.
Trong tiểu động thiên, mây đen trên bầu trời vẫn đè xuống rất thấp như trước, khiến người ta có cảm giác không không nổi.
Khắp nơi đều thấy dây leo cùng cỏ khô héo khiến tiểu động thiên càng thêm thê lương khủng bố, không khí trầm lặng không hề có chút sức sống nào.
Tiêu Trần đi trên một con đường đất nhỏ.
Có thể người bình thường sẽ bị hoàn cảnh vạn vật biến mất này ép cho phát điên nhưng Tiêu Trần lại rất thích hoàn cảnh này, bởi vì nó yên tĩnh.
Tiêu Mỹ Lệ chui ra từ trong lòng Tiêu Trần, bởi vì vừa nãy mới đốt đầu Tiêu Trần nên cô nàng rụt đầu rụt cổ giống như một đứa trẻ mới gây chuyện phiền phức.
Tiêu Trần đặt Tiêu Mỹ Lệ trên bờ vai, cũng không có ý trách cứ cô ta.
Một người một chim an tĩnh trên đại địa vắng lặng.
Con mắt Tiêu Mỹ Lệ ươn ướt bởi vì đã rất lâu rồi chưa được nhìn thấy cảnh tượng thế này.
Trước đây, thời điểm Đại Đế ma tính chưởng khống thân thể, chuyện thích làm nhất chính là từ từ đi dạo trong hư không. Không có mục đích, không có phương hướng, cứ đi như vậy thôi.
Tiêu Mỹ Lệ vẫn còn nhớ rõ Đại Đế đã từng nói với cô ta:
"Sống chính là để đi, đi cho đến chết mới thôi."
Màn đêm dần dần buông xuống, bóng tối vô tình ăn mòn an tĩnh khó có được.
Vô số tiếng xào xạc như tằm gặm lá dâu vang lên trong bóng tối.
Trong đêm đen, gió rít lên từng cơn. Đám quái vật ẩn nấp trong bóng tối bắt đầu công kích khách không mời như Tiêu Trần.
Ma khi trên người Tiêu Trần tràn ra, hình thành những vòng tròn bên cạnh hắn.
Tiêu Mỹ Lệ sẹo lành quên đau, lại bắt đầu chơi trò nấu cơm.
Tiêu Mỹ Lệ ngoác mỏ, ngọn lửa đen lập tức phụt ra bao trùm lên những vòng tròn hình thành từ ma khí.
Vòng lửa đen không ngừng bập bùng trong màn đêm, chỉ nháy mắt là đám quái vật xông lên đã bốc hơi sạch sẽ.
Cứ như vậy, vừa đi vừa đốt suốt dọc đường, đám quái vật kia đã tử thương vô số.
Đến cuối cùng, chỉ cần là nơi Tiêu Trần đi qua thì đám quái vật kia sẽ tự động tránh xa hơn một km.
Một đường đi tới không phát hiện được điều gì có ích.
Tiêu Trần giống là kẻ lữ hành đã mỏi bước, ngồi trước một ụ đất.
Hắn nhẹ nhàng phủi cỏ dại cho mộ bia đơn sơ phía trước ụ đất.
Phía trên mộ bia có khắc: "Cung chủ Yêu Nguyệt Cung, Nạp Lan Thác chi mộ."
"Tên thật kỳ cục, ai lại lấy tên là 'sai' chứ?"
(Thác ở đây có nghĩa là sai lầm, lỗi lầm)
(Thác ở đây có nghĩa là sai lầm, lỗi lầm)
Tiêu Mỹ Lệ nhảy tung tăng trên mộ bia, kết quả là lại trúng một hạt dẻ của Tiêu Trần.
Tiêu Mỹ Lệ rụt cổ, nhảy về bả vai Tiêu Trần. Suýt nữa thì nữa cô ta đã quên rồi, Đại Đế cực kỳ tôn trọng những người đã chết.
Tiêu Trần cứ ngồi lẳng lặng như vậy, nếu không có đầu mối thì chỉ có thể ngồi không, đợi tiếng lục lạc quỷ dị kia vang lên.
Chẳng biết từ lúc nào, trên bầu trời đen như mực nước đã lộ ra một ít tinh quang.
Tinh quang lưu động trong đêm đen, trong mảnh thiên địa đè nén này thì nó cực kỳ chói mắt.
Theo tinh quang xuất hiện, một âm thanh mờ mịt hư vô đột nhiên vang lên trong trời đất.
"Leng keng~! Leng keng~."
Tiếng lục lạc như rất xa lại rất gần, mang theo chút vui sướng nhưng phần nhiều lại là bị thương.

Bình Luận

0 Thảo luận