Loại người như Tiêu Trần, nói là có thù tất báo cũng không quá đáng.
Đương nhiên, nếu có lòng tốt tất nhiên Tiêu Trần sẽ báo đáp.
Nhan Tử Ninh lắc đầu: "Trần Cung ngã xuống, khẳng định Thiên Hoằng đế quốc đã biết, lúc này Thiên Hoằng đế quốc nhất định đã vô cùng manh động, hơn nữa Đại Tế Ti giỏi suy diễn, tuyệt đối sẽ tính tới cậu."
"Tính tới tôi?" Tiêu Trần xìu cười một tiếng.
Người có bản lĩnh suy diễn mình, trên thế gian này ngoại trừ Tiêu Trần thần tính ra, Tiêu Trần chưa từng thấy qua người thứ hai.
Tiêu Trần đột nhiên liếc mắt hỏi: "Đúng rồi, lão thái bà kia là người nhà thân thích của cô, cô sẽ không cùng một phe với bà ta đấy chứ! ?"
Nhan Tử Ninh dở khóc dở cười: "Dựa theo vai vế mà nói, lão tổ nhà họ Nhan ở Vô Song thành đích thật là em họ tôi, thế nhưng tôi với bà ta, gần như không có lui tới, từng có mấy lần xuất hiện cùng một lúc, thì cũng chỉ là nói mấy câu không quan trọng mà thôi."
"Hơn nữa." Nhan Tử Ninh dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Bà ta tâm thuật bất chính, mặc dù tu vi rất cao, vẫn đỡ không được phản công của đại đạo, khiến thân thể già nua, tôi rất ghét bà ta, không có cảm tình gì."
Tiêu Trần gật đầu, người trong tu hành, thật ra rất xem nhẹ cái gọi là thân tình.
Hầu hết mọi người, thậm chí vừa vào cánh cửa tu hành, thì đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với thế tục.
Thật ra điều này cũng không thể trách bọn họ, bởi vì thời gian của người tu hành đều là lấy nghìn năm làm đơn vị.
Cho dù có lòng giữ lại một đoạn tình thân, cũng là có tâm mà không có sức, bởi vì năm tháng vô tình.
Có lẽ năm tháng khá dài của người tu hành vừa mới bắt đầu, người thân bên cạnh cũng đã dần dần già đi.
Mặc dù dùng thiên tài địa bảo để kéo dài sinh mệnh, thế nhưng có thể kéo dài bao lâu đây?
Cuối cùng người tu hành không thể không trơ mắt ra nhìn người thân của mình từng người rời đi, chỉ còn lại bản thân một mình ở thế gian này.
Thay vì tăng thêm bi thương, tốt hơn hết vừa mới bắt đầu đã giải quyết nhanh chóng, chặt đứt hết tất cả liên lạc.
Tiêu Trần nhìn phương xa một chút, tiếp nhận túi vải trong tay Trương Đại Pháo, nhẹ giọng nói: "Con người của tôi hẹp hòi, có thù phải trả. Họ dám trêu tôi, tôi sẽ dám giết."
Nhan Tử Ninh có chút lo lắng: "Thế nhưng..."
Tiêu Trần phất tay, hiếm thấy nghiêm chỉnh: "Nếu như lần này không làm thịt bà ta, tôi ăn uống đều sẽ không thoải mái."
"Thế nhưng cậu giết bà ta như thế nào? Trần Cung ngã xuống, toàn bộ Thiên Hoằng đế quốc, nhất định sẽ tăng mạnh phòng bị." Phượng Hà lo lắng nói.
Tiêu Trần cân nhắc cái đầu của Trần Cung trong tay thản nhiên nói: "Không cần phải xen vào chuyện của tôi, các cô không liên quan tới chuyện này, không cần, cũng không nên dính vào."
"Tôi phải quản." Nhan Tử Ninh gương mặt nghiêm túc: "Tôi đi chung với cậu."
"Tôi cũng đi." Phượng Hà cũng gật đầu theo.
"Tâm thần." Tiêu Trần trợn trắng mắt mắt.
Tiêu Trần đột nhiên ném Lưu Tô Minh Nguyệt tới trên đầu của Mặc Nham: "Các người ở nơi này chờ tôi, ba ngày, tối đa ba ngày, tôi sẽ trở lại."
"Hu hu, Đại Đế ca ca, đừng bỏ lại em." Lưu Tô Minh Nguyệt lau nước mắt, lại muốn khóc lên.
Tiêu Trần lấy ra một cái nồi giò, đùi gà các loại đã được tẩm xong, đặt tới trước mặt của Lưu Tô Minh Nguyệt.
Tiêu Trần khẽ kéo khuôn mặt nhỏ của Lưu Tô Minh Nguyệt: "Nghe lời, ngoan, Đại Đế ca ca chưa từng lừa gạt em, nói ba ngày sẽ là ba ngày."
Nói xong đột nhiên huyết dực ở sau lưng mở ra, kéo Trương Đại Pháo nhanh chóng bay về nơi xa.
"Cậu tại sao lại tùy hứng như thế." Nhan Tử Ninh có chút tức giận, muốn đuổi kịp Tiêu Trần.
"Mặc Nham, ngăn họ lại." Bóng dáng của Tiêu Trần xẹt qua bầu trời cực nhanh, biến mất ở trước mắt mọi người.
"Rất vui được cống hiến sức lực vì ngài." Mặc Nham nhẹ nhàng chộp Lưu Tô Minh Nguyệt trong tay.
Hào quang màu vàng đất từ trên người Mặc Nham phóng lên cao.
"Rắc, rắc..."
Tiếp đó lớp nham thạch bên ngoài Mặc Nham bắt đầu thay đổi cực nhanh.
Trong nháy mắt, tạo thành một bộ áo giáp nham thạch.
"Sơn Thần đại nhân, tiểu nhân có nghĩa vụ dạy ngài chiến đấu ra sao." Mặc Nham vừa nói xong, nhẹ nhàng nâng cánh tay lên.
Một số điểm nhỏ màu lục phía dưới nhanh chóng vọt tới.
Điểm nhỏ màu lục này lại là từng viên một hạt giống không biết tên.
"Cậu làm cái gì vậy?" Nhan Tử Ninh bị Mặc Nham ngăn cản, trong lòng tức giận không ngớt.
"Như ngài nghe được vậy." Mặc Nham căn bản không dài dòng, thẳng tắp đánh về phía Nhan Tử Ninh.
"Đầu óc của cậu có gì à! !" Nhan Tử Ninh suy nghĩ một chút, một thanh trường kiếm màu xanh xuất hiện ở trong tay.
Kiếm khí kinh khủng hóa thành tơ nhện đầy trời dập dờn.
Nhan Tử Ninh lại là một vị kiếm tu.
Kiếm khí đầy trời, xông thẳng về phía Mặc Nham, thế nhưng Mặc Nham căn bản không tránh không né.
Mặc Nham vung tay lên, cầm bên mình một hạt giống.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận