Từ Kiến Quân cười gượng hai tiếng, cũng không biết nói gì, nói thì lại sợ bị đánh.
Cuối cùng bất đắc dĩ nghẹn ra mấy chữ: "Ha ha, chào buổi sáng!"
Mặt mũi Tiêu Trần tràn đầy hắc tuyến, một quyền nện lên hốc mắt Từ Kiến Quân, nắm đấm như vậy, cảm giác như vậy, hốc mắt Từ Kiến Quân lập tức trở nên ứ máu.
"Có bệnh à, sắp ăn cơm trưa rồi, còn 'chào buổi sáng'? Người ngoài hành tinh nhà cậu, thời gian làm việc và nghỉ ngơi không giống với tôi." Tiêu Trần lẩm bẩm đi vào trong xe.
Vẻ mặt Từ Kiến Quân uất ức, nhưng mà đánh không lại, mắng cũng không dám, chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng.
Trên xe, Kỳ Tri Ức bắt đầu nói đến chuyện đã trải qua.
Thực ra chuyện rất đơn giản, đó là có một người tên là Thanh Y chạy tới một chỗ tên là Phong Thần Nhai, nhặt được một thanh đao biết nói chuyện.
Bởi vì đã mất đi đao của mình nên thực lực Thanh Y giảm lớn, đồng thời chẳng biết tại sao hành tung của Thanh Y bị tiết lộ, rơi vào vây công của rất nhiều thế lực nước ngoài. Việc Tiêu Trần cần phải làm là đi Phong Thần Nhai cứu người có tên là Thanh Y.
Thuận tiện Kỳ Tri Ức còn nói tầm quan trọng của Thanh Y.
Bởi vì sự kiện Phong Thần Nhai năm đó, chiến lực đạt trình độ cao nhất trong nước cơ bản là đứt gãy, các thế lực lớn nước ngoài nhìn chằm chằm, giới tu hành Hoa Hạ nguy ngập như mành chỉ treo chuông.
Lúc này Thanh Y xuất thế ngang trời, một người một đao giết các thế lực lớn máu chảy thành sông, dùng máu tươi đổi lấy hòa bình hai mươi năm dài cho giới tu hành Hoa Hạ.
Lần này động tác của Thanh Y gánh vác được, đỡ được tòa cao ốc đang nghiêng đi, hoàn toàn xoay chuyển tình thế.
Kỳ Tri Ức nói đến mức mặt đỏ lừ, cứ như cả người cũng rơi vào vào những năm tháng cao ngất đó.
Từ Kiến Quân ngồi ở ghế lái nghe được cũng sôi trào nhiệt huyết, lái xe nhanh đến muốn bay lên, hận không thể lập tức đuổi tới bên cạnh Thanh Y, kề vai chiến đấu với Thanh Y.
Lực chú ý của Tiêu Trần hoàn toàn không ở trên Thanh Y trong miệng bọn họ, Tiêu Trần nghe được thanh đao biết nói chuyện trong miệng Kỳ Tri Ức, vẻ mặt trở nên hơi cổ quái.
Tiêu Trần thầm nghĩ trong lòng: "Chắc không phải là mặt hàng Ngục Long kia chứ."
Ngục Long là bội đao của Tiêu Trần, lai lịch rất thần bí, tới bây giờ Tiêu Trần cũng không rõ đến cùng là Ngục Long đến từ đâu.
Hơn nữa hình như đầu của đao linh Ngục Long từng chịu tổn thương, không nhớ được chuyện trước kia, cho nên chuyện về Ngục Long, Tiêu Trần vẫn luôn để đó.
Đợi đến lúc Kỳ Tri Ức nói mệt rồi, Tiêu Trần mới mở miệng hỏi: "Anh nói cái thanh đao biết nói chuyện kia là có chuyện gì vậy?"
Kỳ Tri Ức hồi tưởng lại một chút nói: "Việc này cũng kỳ quái, không lâu trước đột nhiên Phong Thần Nhai có thêm một thanh đao, hình như là giống như từ trên trời rớt xuống."
'Cái gì mà giống như, đoán chừng đúng là con hàng kia rơi từ trên trời xuống đấy. ' Trong lòng Tiêu Trần nghĩ.
"Thanh đao kia phân cả Phong Thần Nhai thành hai, làm ra động tĩnh quá lớn, bởi vì nguyên nhân có liên quan đến lịch sử Phong Thần Nhai, cho nên rất nhiều con mắt đều theo dõi thanh đao kia." Kỳ Tri Ức nói tiếp.
Tiêu Trần hỏi: "Vậy các cậu biết rõ thanh đao kia biết nói chuyện à?"
Kỳ Tri Ức gật đầu nói: "Thanh đao kia vừa rơi xuống đất, thì chúng ta đã phái người đi qua tiếp xúc rồi. Tuy nhiên lời nói của thanh đao kia chúng ta nghe không hiểu, nhưng kỳ quái là, tất cả những người tiếp cận thanh đao kia đều có thể cảm nhận được ý trong lời nói của nó."
Đại khái ý thanh đao kia là: "Ngô chính là trọng khí của Đại Đế tối cao, bọn các ngươi chỉ là con kiến hôi mà cũng dám mạo phạm uy phong của Đại Đế."
Tiêu Trần che mặt, bây giờ có thể xác định thanh đao thật sự là cái hàng 'Ngục Long' kia rồi, cũng chỉ có cái hàng kia mới có thể nói ra lời thoại ngu chó như vậy.
'Cũng có thể là Ngục Long bị tổn thương, bằng không thì với tính tình thối hoắc của nó, bọn người kia đừng nói là đến gần, đoán chừng đứng xa xa liếc mắt nhìn thôi thì đầu chó cũng sẽ bị đập bể. '
Tiêu Trần phỏng đoán tình huống của Ngục Long, trong lòng rất vui mừng.
Có thể nói Ngục Long là thanh đao làm bạn với Tiêu Trần lâu nhất, trong mắt Tiêu Trần, Ngục Long không chỉ là một thanh đao, mà là chiến hữu và người nhà của hắn.
Tâm tình Tiêu Trần rất tốt, nghĩ đến mặt thối của Ngục Long, Tiêu Trần liền không nhịn được mà vui tươi hớn hở.
Nếu tâm tình tốt, Tiêu Trần cũng nói nhiều hơn.
"Nếu cái gì Thanh Y đó quan trọng như vậy, vì sao còn để cậu ta đi mạo hiểm ở Phong Thần Nhai." Đây là chỗ Tiêu Trần có chút không hiểu.
Kỳ Tri Ức cổ quái nhìn Tiêu Trần nói: "Bởi vì Thanh Y đã mất đi Vô Gian, thực lực giảm xuống rất nhiều. Hơn nữa không biết vì nguyên nhân gì, tin tức Thanh Y mất Vô Gian bị tiết lộ ra ngoài, những thế lực bị Thanh Y áp chế quanh năm bắt đầu rục rịch."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận