Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1119: Gặp lại Ngục Long

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Một khí tức lạnh lùng không nói rõ được cũng không tả rõ được trong nháy mắt tràn ngập.
Khí tức này, chỉ có Ngục Long mới xứng có được.
Trên mặt của Ngục Long, tràn đầy vết rách, như đồ sứ gần bể tan tành, xinh đẹp chấn động lòng người.
Ngục Long nhìn Tiêu Trần, từ từ ngồi ở bên cạnh hắn, tóc dài tán loạn trên mặt đất.
Lưu Tô Minh Nguyệt ngọt ngào kêu một tiếng: "Ngục Long tỷ tỷ."
Ngục Long khẽ gật đầu.
Lưu Tô Minh Nguyệt vui vẻ nhảy nhót đến trên tóc của Ngục Long lăn lộn.
Hắc Phong run lẩy bẩy nằm sấp ở một bên, mụ la sát này, chính là ác mộng của Hắc Phong từ trước đến nay.
Bởi vì hắn ta thích chế giễu Tiêu Trần, Tiêu Trần cũng không tính toán.
Thế nhưng Ngục Long lại không cho phép có bất kỳ kẻ nào đối xử như thế với Đại Đế.
Trước đây cũng bởi vì Hắc Phong hay chế giễu Tiêu Trần, nên thường bị Ngục Long đánh nằm ở trên giường, vừa nằm là có lẽ nửa tháng, một tháng.
Tiêu Trần cười, kéo tai lợn của Hắc Phong.
Hắc Phong có chút căm tức lắc lắc đầu heo, có bà cô này ở đây, hắn ta thật sự không dám làm càn.
Tiêu Trần nhìn mặt của Ngục Long tràn đầy vết rách, đột nhiên không biết nên nói gì.
Hai người cứ ngồi lẳng lặng như vậy, mãi cho đến mặt trời xuống núi, giống như trước kia, năm tháng tĩnh lặng.
"Đại Đế, hôm nay là sinh nhật của ngài." Ngục Long nhìn mặt trời chiều, đột nhiên đứng lên.
Ngục Long chỉ chân núi: "Bọn họ hẳn là đều đang đợi ngài về nhà ăn cơm."
Tiêu Trần sửng sốt, bởi vì bản thân Tiêu Trần cũng đã quên, đã bao nhiêu năm rồi mình chưa từng ăn sinh nhật.
Tiêu Trần gật đầu, đưa tay ra, dường như muốn đụng vào khuôn mặt tràn đầy vết rách của Ngục Long.
Ngục Long nhẹ nhàng cười.
Ngục Long ít cười, thế nhưng khi cười lên thực sự rất dễ nhìn!
Ngục Long nhẹ nhàng lui về sau một bước: "Đại Đế, xin tự trọng."
"Ha ha ha." Tiêu Trần ngượng ngùng cười, tay đưa ra thuận thế bỏ lên trên đầu, gãi gãi.
Xem dáng vẻ thuần thục này, chỉ sợ là đã làm không ít lần.
"Đi, đi."
Tiêu Trần bắt lấy Lưu Tô Minh Nguyệt, thả lên trên đầu, trực tiếp nhảy xuống từ trên đỉnh núi.
Ngục Long bất đắc dĩ lắc đầu, Đại Đế vẫn không hề thay đổi chút nào.
Thế nhưng Ngục Long lại cười ngay lập tức: "Bộ dạng như vậy không phải rất tốt sao."
Nhìn bầu trời dần dần tối sầm xuống, người một nhà ngồi ở trước cửa, mặt đầy lo lắng.
"Trời cũng sắp tối rồi, sao Trần Trần vẫn còn chưa quay về nữa?" Mẹ Tiêu Trần than thở.
"Ai da, đừng than thở, vào nhà hâm nóng đồ ăn đi." Tiêu Chính Dương đi tới đi lui ở trong sân, nhìn như bình tĩnh, thật ra thì trong lòng lại rất nóng nảy.
"Hâm nóng đi, nhanh nóng hâm lại đồ ăn rồi, còn nóng."
Mẹ Tiêu Trần giận không chỗ phát tiết, đi đã nhéo lỗ tai của Tiêu Chính Dương: "Lắc lắc lắc, lắc cái gì mà lắc, con mắt của bà đây cũng bị quay vòng vòng rồi."
"Đau đau đau." Tiêu Chính Dương gào khóc thảm thiết.
Cẩu Đản đã sớm tỉnh lại, trong lòng ôm cam mập, vẻ mặt đều rất tội nghiệp.
Mà cam mập đáng thương, nếu không phải là thân thể khỏe mạnh, chỉ sợ đã bị Cẩu Đản ghìm chết từ sớm.
Tiêu Man Ngữ ôm con bé mập mạp kia, hồi hộp nhìn chằm chằm phía trước, hai mắt không dám nháy dù chỉ một cái, rất sợ bỏ qua cái gì.
"A ầm!"
Ngay khi người một nhà đang lo lắng vô cùng, một tiếng kêu khoa trương xuyên tới từ phía trên ngọn Thánh Sơn.
Tiếp theo đó là mặt đất rung động kịch liệt.
"Địch tấn công, địch tấn công."
Yêu tộc đóng quân ở bên ngoài nhiều năm, phát ra tiếng còi báo động chói tai.
Một đại quân của Yêu tộc nhanh chóng tập kết hoàn tất, xông vào.
"Hà hà ngọn núi ông què giá hóa thành cũng cao quá nhỉ!" Tiêu Trần bò ra từ trong một cái hố.
Kết quả vừa ra tới, đã nhìn thấy một đại quân Yêu tộc, vây quanh mình.
"Tránh ra, tránh ra."
Cẩu Đản ôm cam mập, xông tới, Tiêu Man Ngữ theo sát phía sau, mà hai vợ chồng lại sững sờ tại chỗ, dường như có hơi bất an.
"Đại vương nguy hiểm." Có đại yêu ngăn cản Cẩu Đản.
Cẩu Đản lúc này dường như đã trở lại ngày thắng đi theo bên cạnh Tiêu Trần xông ngang đánh thẳng.
Đại yêu còn chưa phản ứng kịp, đã bị Cẩu Đản đụng bay ra ngoài.
Nhìn bóng hình quen thuộc kia, Cẩu Đản đang chạy băng băng, chẳng biết lúc nào đã lệ rơi đầy mặt.
Tiêu Trần nhìn Cẩu Đản, cười vui vẻ: "Cẩu Đản của ta đã trưởng thành rồi nhỉ!"
"Ba." Cẩu Đản đâm sầm vào lòng Tiêu Trần.
Cẩu Đản cứ như vậy đâm sầm vào lòng Tiêu Trần.
Giống như trước kia, trong thâm tâm tràn đầy niềm vui.
Tóc dài quét qua chóp mũi của Tiêu Trần, mang theo hương hoa đặc biệt.
Cẩu Đản vùi đầu thật sâu vào lòng Tiêu Trần, nước mắt không ngừng tí tách rơi xuống, làm ướt lồng ngực của Tiêu Trần.
Tiêu Man Ngữ đứng ở một bên, cười ngây ngốc.
Anh đã trở về rồi, thật tốt quá đi.
Mặt trời đã lặn xuống, ánh trăng lại dâng lên, lấp đầy toàn bộ bầu trời.

Bình Luận

0 Thảo luận