"Máu mủ tình thâm, đây là một sự thật không thể thay đổi, Vô Địch là một người rất hiếu thuận, các người cứ yên tâm!"
Độc Cô Thiên nhìn Xích Tuyết, rồi nhìn Từ Kiến Quân, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu.
Tiêu Trần nghĩ nghĩ, rồi lấy ra một cái ngọc giản, ném cho Độc Cô Thiên.
Đây là ngọc giản có khắc công pháp "Băng Phách Sương Hoa Luân" của Tiêu Trần.
Tiêu Trần không có chân nguyên nên không thể vận dụng thần thông, vì vậy chỉ có thể khắc công pháp trong đó.
Lúc trước đệ tử ký danh ở Bất Chu Giới cũng được truyền thụ như thế này.
"Các người cứ nhận lấy đi, nhưng nhớ kỹ đạo lý tiền tài không được tiết lộ, trước khi mạnh mẽ, nhớ đừng để người ta biết."
Tiêu Trần dặn dò, rồi nhìn Xích Tuyết nói: "Cô có muốn dọn đến Thánh Sơn với tôi không?"
Nghe câu hỏi của Tiêu Trần, Xích Tuyết nhìn chồng mình với vẻ mặt mong đợi.
Độc Cô Thiên lại lắc đầu: "Con không thân với em, em đi cũng chỉ có thể nhìn, tăng thêm phiền não, hơn nữa chúng ta cũng không thể dọn nhà."
Xích Tuyết ảm đạm cúi đầu, Độc Cô Thiên nói cũng đúng.
Con không thân với mình, đi nhìn người ta mang con của mình đi, vậy sẽ sốt ruột cỡ nào.
Hơn nữa mỗi ngày Độc Cô Thiên đều có rất nhiều chuyện phải xử lý, căn bản không đi được.
Xích Tuyết nhìn Độc Cô Tuyết trong ngực Tiêu Trần, lau nước mắt, tháo khối ngọc bội treo trên cổ đeo lên trên cổ của Độc Cô Tuyết.
"Cục cưng, nhớ nhất định phải ăn cơm, mẹ sẽ tới thăm con."
Độc Cô Tuyết nhìn mẹ của mình, ánh mắt từ từ dịu dàng.
Kiếp trước Võ Vô Địch là một người rất hiếu thuận, ở kiếp này cũng sẽ không thay đổi.
Độc Cô Tuyết vươn bàn tay nhỏ, kéo ngón tay cái của Xích Tuyết.
Cảm thụ được độ ấm nơi bàn tay của Độc Cô Tuyết, Xích Tuyết cũng không nhịn được nữa, bật khóc.
"Đi." Tiêu Trần bất đắc dĩ lắc đầu.
Độc Cô Thiên gật đầu: "Tôi đi ra ngoài nói rõ tình huống một chút trước đi, miễn cho bọn họ làm ra chuyện điên rồ gì."
Tiêu Trần ở lại trong phòng, bắt đầu bắt chuyện với Từ Kiến Quân.
"Đúng rồi, giúp tôi để ý một số đồ vật."
Tiêu Trần miêu tả một chút tập tính của tim Thương Lam, khiến Từ Kiến Quân chú ý một chút.
Từ Kiến Quân gật đầu: "Tôi sẽ nhắn tin tức xuống dưới, để tất cả Nhện đều lưu ý xem."
"Đúng rồi, qua hai tuần lễ nữa là tới lúc tỷ võ, có muốn tới tham gia náo nhiệt không?"
Tiêu Trần liếc mắt: "Tôi có rãnh rỗi như vậy không?"
Từ Kiến Quân cười, suy nghĩ một chút nói: "Chúng ta muốn lâm thời sửa đổi địa điểm, thiết lập sân so tài tại thành phố Minh Hải, ngài không phản đối đi!"
"Thế nào, cứ cần tôi nhìn, anh mới an tâm?" Tiêu Trần có chút cạn lời.
Từ Kiến Quân bất đắc dĩ nói: "Haizz, thời buổi rối loạn, người ngoài vực nhìn chằm chằm địa cầu, những gia tộc bản thổ kia cả ngày cứ suy nghĩ nhiều."
"Hơn nữa đến lúc đó, không chỉ trong nước, gia tộc tông môn có mặt mũi ở nước ngoài cũng tới, tôi thực sự sợ xảy ra chuyện gì."
"Được rồi." Tiêu Trần suy nghĩ một chút, dù sao cũng suốt ngày không có việc gì, hỗ trợ trông thì cứ trông vậy!
Trong lòng Từ Kiến Quân nhẹ nhõm hẳn.
Tỷ võ ba năm một lần, chẳng những không đơn giản như luận võ, mà còn dính đến một ít chuyện về minh ước.
Nếu thật sự xảy ra một số chuyện, đến lúc đó mặt mũi Hoa Hạ thực sự không còn nữa.
Định ra chuyện này, Từ Kiến Quân cũng dễ dàng hơn không ít, hàn huyên trời nam đất bắc cùng Tiêu Trần.
Tiêu Trần đột nhiên nghĩ đến, những người mẹ ở Bất Chu giới kia của mình.
"A đúng rồi, mấy người đi ra từ núi Trường Bạch kia được đưa đi đâu rồi."
Từ Kiến Quân bất đắc dĩ buông tay, "Bị ngài kia mang đi, đưa lên một vùng đại lục ở xung quanh."
Từ Kiến Quân phất tay, trong tay xuất hiện một bộ bản đồ sao.
Từ Kiến Quân chỉ vào một điểm nhỏ cách địa cầu không xa nói: "Ở đây."
Tiêu Trần gật đầu, "Người bảo thuyền đó mang ra ngoài đúng là có hơi nhiều, ở lại ở trên địa cầu đoán chừng sẽ chen chúc chết."
Xem ra cần phải bớt thời giờ đi xem các mẹ, thuận tiện đón các bà về đây.
Có đôi khi Tiêu Trần thật sự muốn quất chết đại ma đầu kia, cả ngày cứ dùng cái mông suy nghĩ, đưa các mẹ đến đây tất.
"Người hoàng triều ấy thực sự quá mạnh mẽ, ở lại trên địa cầu, sợ rằng sẽ trực tiếp thay đổi bố cục hiện giờ, đưa đi cũng tốt."
Từ Kiến Quân nói, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lấy ra một tấm hình, lại là hư không.
Ảnh chụp chụp không rõ lắm, thế nhưng lờ mờ có thể thấy được, trên tấm ảnh là mấy Thần Long to lớn.
"Vật gì vậy?" Tiêu Trần có chút tò mò.
"Được chụp từ rất nhiều năm trước, xác rồng." Từ Kiến Quân chỉ thứ trên tấm ảnh nói.
"Xác rồng?"
Từ Kiến Quân gật đầu, "Lần mấy năm trước sau khi ngài kia trở về, mấy bộ xác rồng ấy xuất hiện ở nơi đây."
Ngài kia trong miệng Từ Kiến Quân đương nhiên là Tiêu Trần ma tính.
Mấy con rồng ấy chính là Tiêu Trần ma tính đánh chết bày ở chỗ này, làm Thần Long khác thấy sợ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận