Hắc Phong nghe vậy lập tức hiên ngang lẫm liệt nói: "Cắt đi, cắt ngay lập tức, đừng chần chừ."
Võ Vô Địch là một người tâm ngoan thủ lạt, không chút do dự, giơ tay lên chém xuống.
"Aaaaaaa."
Một dòng máu vàng phun ra, kèm theo tiếng rú thảm thiết như mổ heo vang lên.
"Đừng la." Võ Vô Địch tức giận nghiến răng.
Lưu Tô Minh Nguyệt lập tức lấy Sơn Thần ngọc ra để chữa trị cho Hắc Phong.
Vết cắt chỉnh tề lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Kể từ đó thế gian này đã có thêm một con heo không có đuôi.
Vết thương đã được chữa lành, nhưng vết thương tâm hồn của Hắc Phong là không thể xóa nhòa.
"Thúy Hoa, tôi có lỗi với em, tôi không giữ được cái đuôi của mình, chúng ta chia tay đi huhuhu..."
Hắc Phong nước mắt nước mũi giàn giụa bật khóc.
Võ Vô Địch bị tiếng ầm ĩ làm cho khó chịu: "Đừng khóc nữa, Thúy Hoa của ông có thèm liếc mắt nhìn ông đâu, ông đơn phương chia tay ấy à."
"Ông có gan nói lại thử xem, nếu heo gia không đánh ông ị ra sh* t, coi như ông giỏi."
Hắc Phong hung dữ nhe răng trợn mắt.
Lúc này, Võ Vô Địch cầm trứng bồ câu nhìn xung quanh.
Vừa xem xét đã thiếu chút nữa hét lên vì sợ hãi.
Sau khi trì hoãn một hồi, khu vực xung quanh rõ ràng xuất hiện chằng chịt những tảng đá màu đen quỷ dị đó.
Võ Vô Địch phải thừa nhận một sự thật tàn khốc là... bọn họ đã bị bao vây.
"Xèo xèo..."
Lúc này, một âm thanh xèo xèo quỷ dị truyền vào tai ba người họ.
Kèm theo tiếng xèo xèo còn có rất nhiều sột soạt.
Có vẻ như có rất nhiều thứ đang tới gần đây.
Hắc Phong vểnh tai heo lên, vẻ mặt ngưng trọng: "Xong đời rồi, xong đời rồi, cái quái gì đang đến gần chúng ta vậy?"
"Không phải vật sống." Lưng Võ Vô Địch có chút tê dại.
Bởi vì những âm thanh này tuy rõ ràng, nhưng bọn họ không thể cảm nhận được khí tức của sinh vật sống.
"Oa oa..."
"Có nhện, oa nhện lớn quá." Lưu Tô Minh Nguyệt đột nhiên chỉ vào đỉnh của tảng đá đen phía sau, sợ hãi tới mức hét loạn lên.
"Có heo à?" Hắc Phong ngẩn ra: "Minh Nguyệt tiểu thư, cô không thể nói như vậy. Tuy tôi là một con heo, nhưng tôi không phải heo bình thường, tôi là heo có mộng tưởng."
"Đệch mợ, có nhện thật kìa."
Hắc Phong còn chưa nói xong thì một con nhện đỏ sẫm có kích thước bằng cái chậu rửa mặt đột nhiên nhảy tới, rơi xuống trước mặt bọn họ.
Loài nhện này có đầu nhỏ, bụng to, bề ngoài có màu đỏ sẫm như vết máu khô.
Với tám cái chân xấu xí và cơ thể đầy lông lá, vừa nhìn qua đã khiến người ta buồn nôn.
Điều kỳ lạ nhất là trên lưng của loài nhện này lại có một khuôn mặt người cực kì vặn vẹo.
Khuôn mặt vặn vẹo này kết hợp với vẻ ngoài buồn nôn này, quả thực rất kinh tởm.
"Nhện Cộng Sinh Bão Liễm." Hắc Phong sợ tới mức thanh âm cũng thay đỗi.
"Nó là thứ gì vậy?" Võ Vô Địch ngu người.
"Thùng cơm." Hắc Phong tức giận mắng: "Theo ghi chép trong điển tịch, nơi xuất hiện loại đá quỷ dị này, có khả năng rất nhỏ sẽ xuất hiện một loại cộng sinh thể, chính là loại nhện này."
"Loại nhện này cũng giống như tảng đá kia, không có đặc thù sinh mệnh.
Nhưng tính công kích của những con nhện này vô cùng mạnh mẽ, chúng thích ôm mặt của sinh linh, sau khi làm tê liệt sinh linh bằng độc tố, sẽ chui vào miệng sinh linh, sau đó khống chế nó."
"Theo ghi chép, hình như có một tinh cầu đã bị ký sinh toàn bộ bởi thứ này."
"Hízzz." Võ Vô Địch hít vào một ngụm khí lạnh.
Tên Hắc Phong này còn sợ nơi này chưa đủ khủng bố, lại nói tiếp: "Hơn nữa, thứ này không có đặc thù sinh mệnh, dù tu vi có cao đến đâu cũng không phát hiện được. Đợi đến lúc phát hiện ra, chỉ sợ đã xong đời rồi."
Võ Vô Địch nhìn con nhện to bằng cái chậu rửa mặt, nghĩ đến cảnh thứ này chui vào miệng mình, suýt chút nữa thì nôn ra ngay tại chỗ.
Hắc Phong vừa nói vừa từ từ di chuyển cơ thể của mình.
Con nhện buồn nôn này cũng di chuyển theo của Hắc Phong, nhưng chuyển động về hướng ngược lại.
Cái chân lớn đầy lông của con nhện bấu chặt trên mặt đất, giống như muốn bắn lên.
"Anh Nhện ơi, anh xem nè, anh là nhện, còn em là heo. Có lẽ chúng ta có họ hàng đấy! Anh không thể tấn công thân thích của mình đúng không?"
Miệng Hắc Phong lại bắt đầu một tràn lảm nhảm, đôi mắt nhỏ liếc loạn.
Còn Võ Vô Địch bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.
"Vô... Vô Địch... Hức... Ca ca... Trên... Trên đầu..." Lưu Tô Minh Nguyệt sợ hãi đến nỗi nấc lên.
Trong lòng Võ Vô Địch nhảy dựng, không chút do dự trở tay vung con dao gọt hoa quả trong tay lên.
Ánh dao lóe lên, hai nửa thân thể rơi xuống bên cạnh.
Hai mắt Hắc Phong sáng ngời: "Minh Nguyệt tiểu thư, đây là loại dao gì vậy? Theo ghi chép, thân thể con nhện này còn cứng hơn cả kim thạch, ngay cả pháp khí bình thường cũng không thể làm tổn thương được chúng nửa phần."
"Không biết nữa, đây là Sơn Linh gia gia cho tôi để gọt hoa quả, hình như tên là Liên Thương Sinh." Lưu Tô Minh Nguyệt vẻ mặt mờ mịt.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận