Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 635: Nạp Lan Thác (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
Nạp Lan Thác mong đợi nhìn Tiêu Trần, hình như không nhận ra được sự xấu hổ của Tiêu Trần.
"Không chạy được tốc độ kia." Tiêu Trần nói thẳng luôn
Nạp Lan Thác mỉm cười: "Công tử có thực lực rất mạnh nên không cần tiểu nữ tử nhiều lời, nhưng công tử có nguyện ý học thêm một môn công pháp chạy hay không?"
"Công pháp chạy?" Tiêu Trần cảm thấy có tí thú vị.
Công pháp phi hành, còn có các loại độn pháp nay kia thì Tiêu Trần biết rất nhiều.
Nhưng công pháp chuyên dùng hai cẳng để chạy thì đúng là lần đầu tiên hắn nghe thấy.
Lẽ nào trong thời đại của bọn họ, tất cả mọi người đều dùng hai chân để chạy à?
Tiêu Trần suy nghĩ, nếu như dùng hai chân có thể chạy ra tốc độ mà Nạp Lan Thác nói thì hình như cũng không tệ đâu.
Chỉ là một tiên nữ tiên khí bay bay lại chạy hùng hục như điên, Tiêu Trần nghĩ thế nào cũng thấy có tí sai sai.
Cuối cùng Tiêu Trần cũng gật đầu: "Có thể."
Nạp Lan Thác nhẹ nhàng nở nụ cười, cô ta cười rộ lên thật sự rất đẹp.
"Nơi này là vùng đất Thất Lạc, chúng ta đi ra bên ngoài đi."
Nạp Lan Thác có chút vội vàng, không kịp chờ đợi nói.
Vùng đất Thất Lạc? Tiêu Trần nghĩ lại thì chắc do thời đại khác nhau nên cách gọi tiểu động thiên cũng khác nhau.
Tiêu Trần gật đầu, ma khí trên người tràn ra, dưới chân hình thành một vòng xoáy hút cả cô gái vào cùng.
Ở ngoài tiểu động thiên, vẻ mặt Trương Chi Miểu khẩn trương làm công tác đề phòng.
Đêm nay, tiếng lục lạc kia vừa đúng giờ là lại vang lên.
"Cậu nói xem, sao lại đúng giờ thế cơ chứ?"
Trương Chi Miểu oán trách với thủ hạ bên cạnh. Bây giờ trong đội quân này không có ai là không suy nhược tinh thần.
Tất cả đều bị tiếng lục lạc quỷ dị kia hành cho sống dở chết dở.
Thời điểm đám binh lính khẩn trương phòng bị thì lại có hai bóng người bất ngờ xuất hiện trước mặt bọn họ.
Đám lính nhìn Nạp Lan Thác phong tình tuyệt mỹ mà mặt mày ngơ ngác luôn.
Lúc đi vào chỉ có một người, sao lúc đi ra lại mang theo một đại mỹ nhân như vậy chứ?
Tiêu Trần nhìn Trương Chi Miểu nói: "Chuyện tiếng lục lạc đã giải quyết xong rồi, các anh không cần thủ ở chỗ này nữa."
Tiêu Trần vừa nói xong thì cả đám đã hoan hô rung trời. Trông chừng ở chỗ này không chỉ bị tiếng lục lạc dằn vặt mà mấu chốt nhất là áp lực trong lòng thật sự quá lớn.
Ai biết tiếng lục lạc này là thiện ý hay ác ý, nói không chừng nó chính là trời giáng tai họa bất ngờ.
Bây giờ chuyện đã có kết quả, coi như tảng đá lớn đè nặng trong lòng mọi người đã buông xuống được rồi.
Nạp Lan Thác là một cô gái rất thông minh hiểu ý người. Từ lời nói của Tiêu Trần, cô ta có thể đoán được vì tiếng lục lạc của mình mà những người này đã phải chịu không ít áp lực.
Nạp Lan Thác chân thành nói câu xin lỗi vì đã mang đến phiền phức cho mọi người.
Chuyện này thật ra lại khiến một đám đại lão gia rất chi là ngại ngùng. Một đại mỹ nữ lại hạ thấp tư thế như vậy, đúng là có vài phần hiếm thấy.
"Đi thôi!" Tiêu Trần nhẹ nhàng nói.
Nhưng Nạp Lan Thác hơi cúi đầu, hình như có chút ngượng ngùng.
"Làm sao vậy?" Tiêu Trần hỏi.
Nạp Lan Thác gãi gãi đầu nói: "Chuyện này... anh có thể cõng tôi được không."
"Tiểu yêu tinh." Tiêu Mỹ Lệ nằm trên vai Tiêu Trần bất mãn lầm bầm.
Tiêu Trần gật đầu. Hiện giờ Nạp Lan Thác chỉ là một luồng ý thức mà thôi, lực lượng để lại có hạn. Nếu muốn đuổi kịp hắn thì có thể là sẽ tiêu tán rất nhanh.
Tiêu Trần nhẹ nhàng ôm lấy Nạp Lan Thác khiến khuôn mặt cô ta đỏ bừng vì xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Thời cô ta còn sống, làm chủ nhân Yêu Nguyệt Cung thì địa vị rất cao, băng thanh ngọc khiết. Căn bản là không thể tiếp xúc với nam giới ở khoảng cách gần như vậy.
"Cô nói đi, tôi nghe." Tiêu Trần ôm Nạp Lan Thác, đi về phía tây.
"Ah!" Nạp Lan Thác sửng sốt, nhưng lập tức phục hồi lại tinh thần, biết chuyện mà Tiêu Trần nhắc đến chính là công pháp
"Tiểu yêu tinh, không biết xấu hổ."
Tiêu Trần ôm Nạp Lan Thác lắc đầu, con nhóc Mỹ Lệ này!
"Môn công pháp này tên là Lưu Vân Độ, do cung chủ đời thứ nhất của Yêu Nguyệt Cung sáng tạo riêng cho Nhân tộc chưa đủ năng lực."
Nạp Lan Thác dần thích ứng với cái ôm của Tiêu Trần nên cũng dần dần trầm tĩnh lại.
"Lưu Vân Độ hơi phức tạp, có thể tìm một chỗ làm quen trước rồi sau đó chậm rãi tinh tiến."
Nạp Lan nhìn gò má Tiêu Trần. Dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn dật cuả hắn có vẻ không mấy chân thật, mặt của Nạp Lan Thác lại ửng hồng.
"Lão yêu tinh, hồ ly già, dám thả thính Đại Đế nhà tôi." Tiêu Mỹ Lệ giận đến mức chỉ hận không thể đi tới cho Nạp Lan Thác biết tại sao nước biển lại mặn.
Nạp Lan Thác cúi đầu nói: "Nếu như căn cơ tốt, ngộ tính đủ cao thì có lẽ cần khoảng nửa tháng là có thể vận dụng thuần thục Lưu Vân Độ."

Bình Luận

0 Thảo luận