Tiêu Trần bất lực lắc đầu, lấy ra một quả, đặt trước mặt Lưu Tô Minh Nguyệt.
Nhìn trái cây to bằng mình, Lưu Tô Minh Nguyệt mừng rỡ ôm chầm lấy, lăn lộn.
"Người ta không thích trái cây đâu!"
"Phụt..."
Tiêu Trần suýt nữa phun ra một ngụm máu, không thích ăn mà còn vui vẻ như thế à.
"Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy nuôi con nít à!" Tiêu Trần liếc mắt.
"Có mua hay không, không mua, ông đây cho heo ăn đấy!" Tiêu Trần chỉ vào Hắc Phong bên cạnh.
"Ông đây chọc giận gì anh rồi à." Hắc Phong đầu đầy hắc tuyến vẽ vòng tròn.
"70 trái Vô Dương quả, 30 trái Thông Thân quả, 100 trái Mạc Nha quả."
Nam tử âm nhu đau đến mức mặt sắp biến dạng mở miệng nói, tình huống hiện tại anh ta tự mua được là tốt nhất.
Đến lúc đó báo sổ sách, đem phần bồi thường kia gộp vào, có thể xem là một biện pháp tốt.
"Các vị đừng tranh giành với tôi, Âm Tông của tôi sẽ ghi nhớ đại ân đại đức của các vị." Nam tử âm nhu lau mồ hôi, vẻ mặt vặn vẹo nhìn mấy người.
Không biết là do đau hay là đang uy hiếp người khác.
"Con mẹ nó anh còn dám làm ảnh hưởng sự cạnh tranh công bằng, đúng không?" Tiêu Trần bước lên đá một cú.
"Mặc kệ anh ta, cạnh tranh công bằng." Tiêu Trần vui vẻ nhìn mấy người.
Nhưng tâm tư của mọi người đều thay đổi rõ rệt, lão tổ Âm Tông sắp đột phá, nếu như thế, đó sẽ là cảnh giới Yêu Diệt hàng thật giá thật.
Bây giờ chỉ có ba người cảnh giới Yêu Diệt ở Hoa Hạ.
Hai người ở Mạng Nhện và một người ở Võ Đang.
Đến lúc đó Âm Tông thực sự xuất hiện cảnh giới Yêu Diệt, địa vị nhất định sẽ nước lên thì thuyền lên, thậm chí có thể ngang hàng với Võ Đang.
Lúc này bán chút nhân tình đến lúc đó sẽ có chút hương khói tình.
Những kẻ này không phải là đồ ăn hại, làm sao có thể làm cho đường đi chật vật được.
Mọi người không chịu mở miệng, Tiêu Trần cũng không có cách nào khác.
Tiêu Trần vốn tiêu sái, trong lòng nào có để ý những kẻ lòng dạ hẹp hòi này.
"Được rồi, thứ này là của anh rồi đấy, anh đi lấy trái cây đi, tôi treo thứ này lên cho anh."
Tiêu Trần buộc bông hoa lại bằng thừng trói yêu, treo nó ở cửa.
Không ngờ Tiêu Trần dễ nói chuyện như vậy, nam tử âm nhu kinh ngạc vô cùng.
Anh ta vẫn đang chờ Tiêu Trần tăng giá ngay tại chỗ đây này!
"Không lấy à? Không lấy thì tôi để làm đồ ăn vặt cho Minh Nguyệt nhà tôi!" Nhìn thấy nam tử âm nhu đang ngẩn người, Tiêu Trần có chút nghi hoặc.
"Ăn ngon không?" Lưu Tô Minh Nguyệt nhìn hoa lau nước miếng.
"Không ngon, có vị như cứt chó ấy."
"Hở, sao anh biết cứt chó là vị gì?" Lời nói của Lưu Tô Minh Nguyệt một kiếm xuyên tâm.
"Phụt..." Tiêu Trần suýt nữa ngã xuống đất: "Ví von, ví von đấy, hiểu không?"
Nam tử nhìn tiểu tinh linh lau nước miếng, dường như muốn nếm thử vị "cứt chó".
Dọa sợ đến nỗi làm cho anh ta run lên một hồi, nếu cái này bị ăn hết, chính mình thật sự sẽ bị đánh đến tê tâm liệt phế luôn cho coi.
"Lấy lấy, tôi lập tức trở về lấy đồ ngay đây." Nam tử âm nhu véo một pháp quyết, Âm Ngũ Lôi đỡ lấy cơ thể anh ta rồi biến mất ở chân trời.
Tiêu Trần nhìn mấy người còn lại không muốn làm ăn nữa, Tiêu Trần quyết định đợi đến khi có nhiều người hơn rồi tính tiếp.
"Đi thôi, đi ra ngoài xem một vòng, nói không chừng có thể nhặt được cái gì thiếu đấy."
Tiêu Trần kẹp lấy Hắc Phong cái rẹt, lắc lư đi ra bên ngoài.
"Cho em ăn bông hoa đó nha!" Lưu Tô Minh Nguyệt ngồi trên đầu Tiêu Trần, quay mặt lại, nhìn bông hoa nhỏ màu trắng với vẻ mong đợi.
Tiêu Trần rất muốn mở cái đầu nhỏ này ra để xem bên trong là thứ gì.
Tại sao ngay cả vị "cứt chó" mà cũng muốn nếm thử?
"Ăn cái gì mà ăn, đó là tiền sinh hoạt của em gái em đó." Tiêu Trần tức giận lẩm bẩm.
"Đại Đế ca ca, vị cứt chó là vị gì vậy?"
"Không biết."
"Nhưng vừa rồi anh rõ ràng nói vậy mà!"
"Đó con mẹ nó gọi là ví von, ví von đó có biết không? Ông đây chưa bao giờ ăn cứt chó."
Tiêu Trần giận bay màu, mình trở thành người ăn cứt chó từ khi nào vậy trời?
...
Khi đến bên ngoài, người đông nghìn nghịt. Ngay cả những rừng cây xanh tốt cũng bày đầy những quầy hàng ven đường.
Tiêu Trần nhìn nhìn, có rất nhiều gương mặt của người nước ngoài.
Họ dcmn nói tiếng Hoa Hạ nửa đời chẳng quen, thì thầm điều gì đó với các ông chủ.
Tiêu Trần cũng phát hiện có không ít cao thủ trong đó.
Đương nhiên, cái gọi là cao thủ không phải là cao thủ trong mắt Tiêu Trần, mà là so với tình huống tu hành chung của Địa Cầu hiện tại.
Tiêu Trần cũng rảnh háng không có việc gì làm, mò mẫm đi dạo khắp nơi.
Đang đi xuống một con đường xuống dốc, liếc nhìn thì con đường này dài ít nhất một km, rộng năm mét.
Con đường bày đầy sạp hàng, đây là nơi thị trường giao dịch náo nhiệt nhất.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận