"Ăn cơm thôi." Mẹ xuất hiện ở cửa, hô lên với bên này.
"Nghe rồi."
Lưu Tô Minh Nguyệt soạt một cái, bò ra từ trong lòng Tiêu Trần nhân tính, mò lấy cái chén nhỏ của mình rồi xông ra ngoài như gió.
"Một cái thùng cơm, một kẻ ngu." Tiêu Trần nhân tính bất đắc dĩ thở dài.
Ăn sáng xong, Tiêu Trần nhân tính dẫn Cẩu Đản, còn có Độc Cô Tuyết, chuẩn bị đi tìm Từ Kiến Quân.
Về phần em gái, sáng nay đã đi học viện từ sớm, hiện tại cô đã là viện trưởng học viện, một ngày bận bịu rất nhiều chuyện.
"Lợn chết đâu?" Tìm một vòng cũng không tìm thấy Hắc Phong, Tiêu Trần nhân tính có chút tò mò.
Độc Cô kéo tay Tiêu Trần nhân tính, chỉ đỉnh Thánh sơn: "Đêm qua bị đại ma đầu bắt đi, hắn ta bảo tôi gửi lời cậu, để cậu đi cứu hắn ta."
"Cứu? Tôi cứu cái rắm!" Tiêu Trần nhân tính suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng, pháo đồng lớn Hắc Phong kia không ở bên người, thế thì thực sự là quá tuyệt vời.
"Chờ tôi một chút, chờ tôi một chút." Tiêu Trần thần tính ôm mèo cam mập, vọt ra từ trong nhà.
"Chậm thôi, chậm thôi, không vội..." Trong phòng vang lên tiếng gọi với của mẹ.
Tiêu Trần nhân tính ôm trán, nhìn mấy người kia, "Lại tới một tên dính người."
Tiêu Trần nhân tính trừng mắt nói: "Không phải bảo cậu đi tìm cái gì sao, đi theo tôi làm gì?"
Tiêu Trần thần tính cũng không sợ Tiêu Trần nhân tính, rất là kiên cường duỗi cổ: "Tôi không có chút đầu mối nào, đi nơi nào tìm, theo cậu trước không được sao?"
Tiêu Trần nhân tính rất muốn nói cho con hàng này, truyền thuyết thần thoại nhiều như vậy, đi trong chuyện xưa mà tìm đầu mối đi!
Tiêu Trần thần tính khẳng định biết những chuyện này, hắn chính là muốn đi với mình, nhìn xem có cái gì thú vị không.
"Cũng được." Tiêu Trần nhân tính gật đầu, theo thì theo đi, dù sao chuyện tìm đá vá trời cũng không gấp gáp.
"A, mập mạp chúng ta đi ra ngoài chơi thôi~." Thấy Tiêu Trần nhân tính đáp ứng, Tiêu Trần thần tính vui vẻ giơ mèo cam mập quay mấy vòng.
"Ngu ngốc." Tiêu Trần nhân tính tâm trong lặng lẽ mắng một câu.
"Ba, nhìn cái này thế nào?" Cẩu Đản vui vẻ thay đổi ở tiệm bán quần áo.
Sao không đẹp mắt được, lấy điều kiện của Cẩu Đản, cho dù mặc bộ vải rách, người khác cũng chỉ cho rằng là thời thượng.
Chỉ là không phải mình muốn đi tìm Từ Kiến Quân sao, sao lại tới siêu thị rồi?
Hơn nữa đây đã là bộ đồ thứ mười Cẩu Đản mua.
"Ha, lão lưu manh trà sữa này uống ngon thật." Tiêu Trần thần tính cầm theo ly trà sữa về, Lưu Tô Minh Nguyệt ngồi trên đỉnh đầu ăn donut, mắt đầy sao nhỏ.
Rõ ràng là đi ra tìm người, hiện tại thì hay lắm, biến thành đi dạo phố.
Nhìn mọi người hăng hái dạt dào, Tiêu Trần nhân tính lại không đành lòng quấy rối, chỉ có thể thành thật ra sức, giúp bọn nhỏ mang đồ.
"Cái gì thế, mất hứng à!" Tiêu Trần thần tính tiến đến bên cạnh Tiêu Trần nhân tính, đẩy một ly trà sữa tới.
Tiêu Trần nhân tính tức giận trợn trắng mắt, nhìn mèo cam mập trong ngực Tiêu Trần thần tính hỏi: "Cậu đi dạo phố thì đi dạo phố, mang thứ đần độn này ra làm gì?"
Tiêu Trần thần tính thân mật xoa đầu mèo cam mập, cười nói: "Hì hì, trong lòng đứa bé này có chấp niệm, ngày hôm nay nên giải quyết."
"Thần côn." Tiêu Trần nhân tính không thèm để ý con hàng này.
Lúc này mèo cam mập trong ngực Tiêu Trần thần tính đột nhiên quẩy người một cái, kêu lên meo meo với một hướng.
Tiêu Trần thần tính vui vẻ bỏ mèo cam mập xuống đất, nói với mèo cam mập: "Đi thôi."
Mèo cam mập hình như có hơi không nỡ, cẩn thận mỗi bước đi.
Tiêu Trần nhân tính nhìn sang hướng kia, một cô gái nhỏ mặc váy đỏ, mười ba mười bốn tuổi, đang vui vẻ dạo siêu thị với sự dẫn dắt của cha mẹ.
Nữ tử áo đỏ si tình cả đời trôi nổi trong đầu dần dần cong miệng.
"Đi thôi, đợi nhiều năm như vậy, còn do dự cái gì." Tiêu Trần nhân tính phất tay với mèo cam mập.
Mèo cam mập mắt đầy lệ quang, đột nhiên chạy trở lại, nhảy đến trên người Tiêu Trần nhân tính, nhẹ nhàng liếm mặt Tiêu Trần nhân tính.
Tiêu Trần nhân tính kéo ria mép của mèo cam mập, đám phù mắt thường không thể nhận ra dung nhập vào trong chòm râu.
"Lễ vật sắp chia tay, lăn đi thôi." Tiêu Trần nhân tính cười chấn cho mèo cam mập rớt xuống.
Mèo cam mập quay đầu lại nhìn Tiêu Trần nhân tính, đột nhiên đứng lên bằng chân sau, dùng chân trước làm tư thế cúi người, sau đó cũng không quay đầu lại chạy về phía cô bé váy đỏ kia.
Mèo cam mập và cô bé váy đỏ, đứng đối diện nhau.
Chẳng biết tại sao, cô gái đột nhiên lệ rơi đầy mặt, giống như đã từng quen biết, rồi lại nói không rõ.
Cô gái ngồi xổm người xuống, giang hai tay ra, nhẹ giọng nói: "Mi, mi nguyện ý theo ta về nhà không?"
"Đương nhiên nguyện ý." Mèo cam mập chờ những lời này, đợi rất nhiều năm, rất nhiều năm rồi.
Duyên tới, duyên đi.
Tiêu Trần nhân tính nhẹ nhàng vẫy tay, chào tạm biệt cuối cùng với mèo cam mập trong ngực cô bé.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận