Ánh mắt Tiêu Mỹ Lệ đầy vẻ châm chọc, không nhịn được nói: "Đại Đế nói là súc sinh thì đó chính là súc sinh. Hiến thân cho dị tộc còn khiến người ta hận hơn cả đồng loại tương tàn nữa kìa."
"Bốp!"
Tiêu Trần búng nhẹ lên trán Tiêu Mỹ Lệ.
Tiêu Mỹ Lệ lầm bầm: "Đại Đế đúng là bất công. Tại sao con ranh xấu xí này nói với ngài được chứ, tôi cũng muốn nói mà."
"Mỹ Lệ." Tiêu Trần khẽ gọi.
Cả người Tiêu Mỹ Lệ run lên, cúi dầu héo queo như trái cà tím dầm sương.
Tiêu Trần dắt bàn tay nhỏ của Thập Nhất kéo cô bé tới bên cạnh mình rồi chậm rãi đi về phía đám người kia.
Cảm nhận được bàn tay lành lạnh của Tiêu Trần, không hiểu sao Thập Nhất lại có thêm dũng khí. Bàn tay này đã đem lại cho cô bé dũng khí vô hạn.
Chính bản thân Thập Nhất cũng không phát hiện được trái tim nhỏ của mình đang hiện ra kim quang, một luồng khí tức ôn hòa bao bọc lấy cô bé.
Tiêu Mỹ Lệ nhìn cảnh này thì vô cùng ghen tỵ. Từ xưa tới nay chưa từng có ai được Đại Đế dắt tay đâu.
"Không phải là một viên Xích Tử Chi Tâm thôi à, có gì đặc biệt hơn người chứ."
Tiêu Mỹ Lệ lẩm bẩm, sau đó lại nhanh chóng câm miệng, cẩn thận nhìn Tiêu Trần. Lúc phát hiện ra hắn không để ý đến mình thì mới yên lòng lại.
Ở chỗ tụ tập toàn trầm luân giả, kim quang từ trong ngực Thập Nhất truyền ra giống như một ngọn đèn sáng.
Khí tức ấm áp này hình thành đối lập mãnh liệt với tà khí trong thiên địa.
Tất cả trầm luân giả đều cảm nhận được hơi thở khiến bọn họ cực kỳ khó chịu này.
Tất cả đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía Tiêu Trần.
"Ồ, xem tao phát hiện ra cái gì này, lại là hai người, ha ha."
Tỉnh lại từ trong kinh ngạc, cả đám nhìn Tiêu Trần và Thập Nhất với vẻ mặt rất chi là hài hước.
Thập Nhất siết chặt bàn tay của Tiêu Trần, tuy sợ nhưng vẫn rất an tâm.
"Em đẹp trai, có muốn đi với chị không, công phu của chị tốt lắm đấy!"
Một cô gái quần áo hở hang ngăn trước mặt Tiêu Trần, tạo dáng gợi cảm.
"Mẹ nó, thứ không biết xấu hổ chỉ biết quyến rũ đàn ông." Trong đám người có mấy giọng phụ nữ truyền ra.
"Quỷ phu nhân, thằng công tử bột này có gì hay đâu, chắc lại một phút phụt ba phát. Cô tìm tôi nè, tôi có biệt danh là một đêm bảy nháy đấy, haha."
Đối mặt với lời trêu đùa của đám đông, cô gái không hề để ý mà chỉ tò mò nhìn Tiêu Trần.
Bởi vì cô ta không hề cảm nhận được chút khí tức nào trên người hắn, kể cả hơi thở của người sống.
Mà tầng kim quang nhàn nhạt trên người cô bé kia lại khiến cô ta cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Giống như một con rệp ngửi thấy mùi thuốc sát trùng, khiến cô ta vô thức muốn tránh đi.
Đối mặt với cô gái, Thập Nhất liền bước chậm lại.
Nhìn kỹ Tiêu Trần ở phía trước, Quỷ phu nhân có cảm giác rất quái dị.
Rõ ràng là đôi mắt thiếu niên này nhìn cô ta nhưng lại giống như trực tiếp xuyên thấu qua cơ thể cô ta mà nhìn về phía xa hơn.
"Nhón con, không cần sợ."
Thập Nhất cắn chặt môi, bước chân tiến về phía trước lại nhanh thêm mấy phần.
Tiêu Mỹ Lệ nhìn mà mắt trợn trắng, con ranh xấu xí này đời trước chắc chắn là đã đốt cực nhiều hương, thế mà lại được Đại Đế đích thân bài trừ tâm ma cho.
Những trầm luân giả này chính là ác mộng của Thập Nhất, vô số lần giật mình tỉnh lại từ ác mộng đều là vì bọn họ.
Từng người từng người bên cạnh cô bé rời đi cũng là vì bọn họ.
Thập Nhất thường nghĩ cả đời không phải gặp lại đám người kia thì tốt biết bao.
Thế nhưng đời không như mong muốn, lúc này cô bé lại phải trực tiếp đối diện với nhiều trầm luân giả như vậy.
Tiêu Trần đột nhiên buông bàn tay dắt Thập Nhất ra, chỉ con đường nhỏ tối tăm phía trước.
"Từ từ đi qua."
Không có Tiêu Trần dắt tay, trong nháy mắt Thập Nhất đã cảm thấy tất cả dũng khí đều trôi sạch, cô bé xoay người muốn kéo tay hắn lại
Thế nhưng lại một làn hơi lạnh buốt đâm thẳng vào thân thể Thập Nhất, vẻ lạnh lùng trong mắt Tiêu Trần khiến Thập Nhất ngây ra tại chỗ.
Tiêu Trần hờ hững nhìn Thập Nhất giống như nhìn một tảng đá, không có bất kỳ tình cảm gì.
Thập Nhất xoa xoa hai mắt, làm thế nào cũng không lau hết được nước trong hốc mắt.
Thứ Thập Nhất sợ nhất chính là vẻ hờ hững trong mắt Tiêu Trần, thậm chí nó còn đáng sợ hơn cả đám trầm luân giả kia.
Thập Nhất không sợ vẻ hờ hững ấy, thứ mà cô bé sợ là Tiêu Trần không cần mình nữa, cứ như vậy mà vứt bỏ mình.
Thập Nhất quay người lại, cắn thật chặt môi rồi dần dần lại gần con đường nhỏ đen nhánh kia.
Trước đây Thập Nhất vẫn luôn cho rằng chết là chuyện đáng sợ nhất, thế nhưng bây giờ mới không thể đi theo sau Tiêu Trần mới là chuyện đáng sợ nhất.
Thập Nhất rất nghe lời, đi rất chậm, mím chặt môi như một con nghé con quật cường.
Rất rất lâu sau này, khi một vị Nữ Đế nhắc đến việc này cùng với một thanh niên lưng cõng đoạn đao thì trên mặt lại tràn đầy ý cười.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận