Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1375: Nửa chừng nhảy ra Trình Giảo Kim

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Mà giờ khắc này, Trần Cung rốt cuộc cũng bắt được Tiêu Trần kia, kết quả gã chưa kịp cười thì Tiêu Trần đó bỗng nhiên nở một nụ cười quỷ dị.
Trong lòng Trần Cung thầm kêu lên không ổn, quay nhìn lại vừa vặn nhìn thấy Tiêu Trần đang kéo quần áo của mình lên.
Biết Tiêu Trần trước mặt là giả, gã tức giận đạp bay phân thân này ra ngoài.
Trần Cung người bị gài bẫy, giận không kìm được.
Tơ đỏ trong tay gã đột nhiên tăng lên, một biến thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám, biến đến ba mươi hai thì mới dừng lại.
Ba mươi hai sợi tơ đỏ từ trong tay Trần Cung phân tán ra, tơ đỏ kéo dài vô tận, điên cuồng đâm về phía đại địa bên dưới.
Bán kính mười dặm lập tức bị giam cầm, còn Tiêu Trần giờ phút này vừa vặn đã lao tới khu vực biên giới giam cầm của sợi tơ đỏ.
"Rầm!"
Tiêu Trần đang di chuyển với tốc độ cao lập tức bị va ngược trở lại.
Chuyện này còn chưa kết thúc, Trần Cung táo bạo hét lớn một tiếng.
"Dậy!"
Trong nháy mắt mây gió đổi màu, mặt đất nứt toác, toàn bộ ngọn núi phía dưới bị sợi tơ đỏ bao phủ điên cuồng rung chuyển.
Ngọn núi lớn mà Tiêu Trần trốn vào vậy mà lại bị toàn bộ sợi tơ đỏ kéo lên, từ từ bay lên không trung.
Tiêu Trần dường như chấp nhận số phận của mình, bất lực ngồi trên đỉnh núi, đầu gục xuống.
"Sao không chạy nữa đi?" Trần Cung cười lạnh.
"Con bà nó không chạy nữa, dù sao chạy cũng không thoát được." Tiêu Trần trợn trắng mắt.
Nhưng vào lúc này, Trần Cung đột nhiên phát hiện không đúng, trên người Tiêu Trần này không có lấy một vết thương nào.
Trong ấn tượng của gã vai của Tiêu Trần thật này đáng lẽ phải bị thương.
Trần Cung nhận ra điều gì đó, đột nhiên nổi điên, một tát đập nát đầu Tiêu Trần.
Điều quỷ dị chính là mặc dù Tiêu Trần bị đập vỡ đầu nhưng lại không có tí máu nào chảy ra.
Tiêu Trần không đầu vậy mà lại nghịch ngợm giơ ngón giữa lên, sau đó hóa thành một đám sương máu tan biến trước mặt Trần Cung.
Trần Cung buộc mình phải tỉnh táo lại, nhớ lại những gì vừa xảy ra.
Sau khi tỉnh táo lại, Trần Cung chợt nhận ra Tiêu Trần xuất hiện cuối cùng kia mới là thật.
Hắn đã chơi tâm lý chiến với chính mình.
Tiêu Trần này bị đâm thủng vai, bao gồm cả việc kéo quần áo lên, những động tác này đều là do Tiêu Trần thật thiết kế.
Mục đích là để làm cho mình tin tưởng người rơi xuống kia mới là Tiêu Trần thật.
Khi Tiêu Trần thật bị bắt, đúng lúc Tiêu Trần này đang kéo quần áo lên.
Khi đó mình hoàn toàn không thể nghĩ đến sự khác thường nho nhỏ đó.
Hơn nữa Tiêu Trần chạy ra ngoài cuối cùng bị mình bắt quá trùng hợp, đúng lúc Tiêu Trần trước mắt này đang kéo quần áo lên.
Bây giờ nghĩ lại, Tiêu Trần kia bị bắt quá dễ dàng.
Hắn làm vậy là cố ý để mình có thể quay đầu nhìn lại phía dưới, thấy hành động kéo quần áo của Tiêu Trần kia.
Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, vậy mà lại hoàn thành một phân tích tâm lý phức tạp như thế, thậm chí còn thực hiện hành động.
Tên nhãi khốn kiếp này thật quá đáng sợ, tâm tư vậy mà lại kín đáo đến thế.
Trần Cung dám cam đoan khi thực lực gần bằng nhau thì không ai có thể chơi lại tên nhãi khốn kiếp này.
Giờ phút này Tiêu Trần thật đang ngâm nga một giai điệu nhỏ, nhanh chóng xuyên qua những ngọn núi lớn.
Tiêu Trần biết cho dù tạm thời thoát khỏi Trần Cung, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi kịp.
Chỉ cần thái giám kia giải phóng thần thức khổng lồ thì sẽ sớm tìm được tung tích của mình.
"Bịch!"
Năm phút sau, Tiêu Trần nặng nề đáp xuống một đỉnh núi, lúc này cuối cùng Tiêu Trần cũng nở một nụ cười trên môi.
Xa xa có một ngọn núi hùng vĩ đến mức tận cùng.
Những ngọn núi xung quanh nhỏ bé như con nít so với ngọn núi này.
Tiêu Trần biết mình đã tìm được ngọn núi cao nhất mà mình mong muốn.
Tiêu Trần quay đầu dựng ngón giữa về phía sau: "Trước giờ ông mày luôn gặp may đấy."
Lúc này, Lưu Tô Minh Nguyệt thò cái đầu nhỏ ra khỏi ngực Tiêu Trần.
"Đại Đế ca ca, anh xem ngọc Sơn Thần nè."
Giờ phút này, ngọc Sơn Thần tỏa ra ánh sáng hơi chói mắt.
Tiêu Trần phát hiện bên trong ngọc Sơn Thần sáng long lanh dường như có một bóng dáng nho nhỏ đang ngồi xếp bằng.
Người nho nhỏ đó hơi mơ hồ, nhìn không rõ lắm, không phân biệt được là nam hay nữ.
Tiêu Trần chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, chẳng lẽ thật sự ở nơi này có thứ gì đó liên quan đến ngọc Sơn Thần?
Bây giờ không phải là lúc để quan tâm đến chuyện này.
Dưới chân Tiêu Trần đạp mạnh, thân hình giống như một viên đạn pháo, lao thẳng về phía ngọn núi hùng vĩ với tốc độ cực lớn.
Đúng lúc này, một trận gió lớn kinh khủng nổi lên.
Một cây trúc xanh biếc đột nhiên bật nghiêng ra từ mặt đất, đập thẳng vào đầu Tiêu Trần.
Tiêu Trần đưa tay lên ngăn cản, phản ứng của Tiêu Trần không chậm nhưng sức mạnh của cây trúc này kinh khủng quá trời.

Bình Luận

0 Thảo luận