Một luồng tà khí ngập trời từ trong cơ thể cô gái nhỏ bùng lên.
Luồng tà khí này còn đậm đặc hơn tà khí trên người Tiêu Trần.
Cô gái nhỏ hất mái tóc dài, một cảm giác quyến rũ khó tả toát ra từ trên người cô.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô gái nhỏ, như thể cô là mặt trời, ngưng tụ mọi tia sáng.
Mặc dù chỉ là một cô gái nhỏ, nhưng lại tỏa ra một cảm giác quyến rũ không gì sánh được, loại cảm giác này thực sự rất kỳ quái.
Nhưng ánh mắt của mấy người không thể nhìn đi chỗ khác, như thể họ đang dán chặt vào cô gái nhỏ vậy.
Cô gái nhỏ cười quyến rũ, tự nhủ: "Hư chủ quả thật có tầm nhìn xa, để tôi đến đây chờ đợi Thôn Thiên Đại Đế chuyển thế."
"Chỉ là thân thể của đại thần Bàn Cổ thật sự không dễ đi vào, lại phải nhập vào thân thể của cô gái nhỏ bẩn thỉu này. Thật là ảnh hưởng đến nhan sắc xinh đẹp của thiếp thân."
Mỗi cử động của cô gái nhỏ kết hợp với một giọng điệu quyến rũ, cứ như một cô nương xinh đẹp tuyệt thế đang làm nũng.
Nhưng giọng điệu này kết hợp với thân hình nhỏ bé kia thì thật sự rất buồn nôn.
Cô gái nhỏ đi từng bước về phía Tiêu Trần: "Cậu chính là chuyển thế của Thôn Thiên Đại Đế à? Nhìn thật đáng yêu, có lẽ sau này sẽ trở thành một anh chàng đẹp trai đó!"
Cô gái nhỏ lắc mông, nháy mắt với Tiêu Trần.
Sức sống màu xanh trên cơ thể Tiêu Trần bùng lên ánh sáng rực rỡ khi cô gái nhỏ đến gần.
Ánh sáng rực rỡ bao trùm không gian này, một làn gió mát vô cớ bay lên.
Ánh mắt của mấy người từ mờ mịt trở lại với thực tế.
Nhưng ngoài Lâu Vô Nguyệt, những người còn lại dường như đã bị rút hết sức lực, cơ thể tê liệt.
Cô gái nhỏ nhún vai, che miệng cười duyên nói: "Thực sự là một cách tốt để đối phó. Cậu có một dị bảo như vậy, xem ra nếu muốn giết cậu thì vẫn hơi khó khăn đấy."
"Cô là ai? Du Du đâu rồi?" Giọng Lâu Vô Nguyệt có chút lo lắng.
Cô gái nhỏ quay lại liếc Lâu Vô Nguyệt bằng ánh mắt phong tình vạn chủng: "Sư phụ, ngài đang nói cái gì vậy, con là Du Du đây."
Lâu Vô Nguyệt nghiến răng, nhớ tới những chỗ không hợp lý xuất hiện ở cô gái nhỏ.
Làm sao mà một cô gái nhỏ có thể một mình sống sót ở một nơi như thế.
Chỉ trách bản thân cô ta, chỉ lo vui mừng khi tìm được một thiên tài chưa xuất thế mà bỏ qua những mặt kỳ quái khác.
Không ngờ cả ngày đánh ưng, kết quả là lại bị ưng mổ vào mắt.
Tự cho mình là người lên tiếng thay thiên hạ nhưng lại luôn mang theo một tà ma siêu cấp, phải nói rằng số phận đôi khi cũng thích đùa giỡn như thế.
Lâu Vô Nguyệt gục xuống đất như thể bị rút hết sức lực.
Liên tiếp bị thương khiến Lâu Vô Nguyệt bây giờ không còn đủ sức chiến đấu.
Cô gái nhỏ cố ý làm ra vẻ sợ hãi, vỗ vỗ ngực, dùng một giọng điệu giễu cợt nói: "Ôi chao Yên Diệt Cảnh, thật khủng bố mà, hiện tại nói không chừng tôi có thể bị một chưởng của cô đánh chết đó."
"Ha ha..."
Cô gái nhỏ quay đầu lại nhìn Tiêu Trần, trong tay cô ta xuất hiện một chất lỏng màu đen.
"Anh đẹp trai nhỏ, nào, ngoan ngoãn uống cái này đi!"
Chất lỏng màu đen thoát ra từ tay cô ta, lao về phía Tiêu Trần như một du long.
Đôi mắt của Tiêu Trần chuyển sang màu xanh lục kỳ lạ, một đồ án sinh trưởng của vạn vật hiện ra rồi biến mất trong mắt hắn.
Cô gái nhỏ lau trán, dường như lấy chất lỏng màu đen này ra khiến cô ta tiêu hao không nhỏ.
"Đây là một thứ tốt trong Hư giới của tôi, ngài có thể từ từ nếm thử!"
Cô gái nhỏ vừa nói vừa nhìn về phía xa, một đoàn kỵ binh đang lao về phía bên này với tốc độ cực nhanh.
"Thật là đáng ghét. Khi nào bình phục, tôi đây sẽ hút khô cả thế giới này."
Thân ảnh của cô gái nhỏ nhanh chóng lướt qua, biến mất trên bầu trời.
Chất lỏng màu đen uốn lượn bay thẳng vào miệng Tiêu Trần.
Sức sống màu xanh trên cơ thể Tiêu Trần càng ngày càng sáng.
Một lớp vỏ màu xanh lá được hình thành để bảo vệ Tiêu Trần.
Lúc này nhóm kỵ binh đã đuổi đến, thân ảnh Quân Vô Tiện cũng xuất hiện.
Nhìn mấy người dường như không còn sức chiến đấu, ánh mắt Quân Vô Tiện chợt lóe lên.
"Lâu cô nương, các cô không sao chứ?"
Quân Vô Tiện đi về phía mấy người, vẻ mặt hiền lành vui vẻ.
Nội tâm Lâu Vô Nguyệt bỗng trở nên cảnh giác, những kẻ gọi là danh môn chính phái, không biết có đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi hay không, nhưng chắc chắn sẽ không bỏ qua mấy trò bỏ đá xuống giếng.
Quân Vô Tiện nhìn mấy người, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: "Lâu tiên tử, các cô không sao chứ?"
Sắc mặt Lâu Vô Nguyệt nhanh chóng trở nên âm trầm, nhìn đám người Thiên Kích tông đông đúc xung quanh, cô ta biết rằng nếu hôm nay không giải quyết ổn thỏa, có thể sẽ lật thuyền trong mương.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận