Bởi vì dưới cái nhìn của nó, Tiêu Trần chẳng qua là thịt trên thớt mà thôi, biết cũng không đáng kể, dù sao đều là một người chết.
"Sức mạnh của mi hẳn là chỉ có thể tương tự với kết giới ở trong bóng tối, mới có thể phát huy ra!" Lúc này Tiêu Trần lại có thể cùng người này tán dóc.
"Ngươi không cần kéo dài thời gian, mặc dù tiểu cô nương kia gọi lão đầu tử kia tới, ông ta cũng không đột phá nổi hắc ám thiên ủa ta." Bóng đen lạnh nhạt vạch trần mục đích của Tiêu Trần.
"Mẹ kiếp, con rùa già." Tiêu Trần trong lòng mắng một câu.
Tiêu Trần đặc biệt chán ghét giao tiếp với loại quái vật sống không biết bao lâu, bởi vì ai nấy cũng đều tinh ra.
"Người ta chính là bé trai, sao mi có thể nói là tiểu cô nương được?" Dù sao tìm không ra lí do kéo dài thời gian, Tiêu Trần thẳng thắn vò đã mẻ lại sứt, tìm một chút câu chuyện nói đại, quấy rầy bóng đen.
"Cái gì?" Nghe nói như thế, bóng đen vẫn lạnh nhạt sửng sốt một chút.
Thế nhưng rất nhanh, bóng đen phục hồi tinh thần lại, cười lạnh một tiếng: "Ngươi thật đúng là biết bịa chuyện."
"Ông đây thề với trời, Tiểu Lộ tuyệt đối là một bé trai." Tiêu Trần vui vẻ nói.
"Bé trai cũng được, tiểu cô nương cũng được, ngươi chẳng qua chỉ là muốn kéo dài một chút thời gian mà thôi." Bóng đen có chút nhàm chán lắc đầu.
"Được rồi, vậy chúng ta đổi đề tài."
Mắt thấy sương dày đặc, sắp bao phủ toàn bộ ruộng thuốc, mí mắt Tiêu Trần nhảy loạn lên, mở miệng bắt đầu chuyện phiếm: "Chúng ta ai về nhà nấy, tìm mẹ của mình có được hay không? Nếu như mi đồng ý, ta sẽ nói cho mi biết một cái bí mật lớn bằng trời."
"Ồ, nói nghe xem." Bóng đen biết Tiêu Trần là đang kéo dài thời gian, thế nhưng vẫn hứng thú.
"Đây là bí mật về thân thế của mo." Năng lực nói chuyện phiếm này của Tiêu Trần, đoán chừng nói thứ hai cũng không ai dám nói thứ nhất, lại có thể kéo tới thân thế người ta.
"Ngươi tiếp tục." Bóng đen cười lạnh một tiếng.
"Hừ hừ..." Tiêu Trần hắng giọng một cái, trịnh trọng nói: "Thật ra thân phận thật sự của mi là con của Husky và Corgi sát vách, ta là chủ nhân thất lạc nhiều năm của mi!"
Nếu như có người tại đây, đoán chừng có thể làm tràng phun ra ngoài.
Bóng đen mặc dù không biết Husky và Corgi là cái gì, thế nhưng có thể khẳng định Tiêu Trần đang chửi mình.
"Chết đến nơi còn miệng lưỡi bén nhọn." Bóng tối triệt để bao phủ ở toàn bộ ruộng thuốc, dược liệu trong ruộng thuốc, vào thời khắc này tất cả đều khô héo đi, chỉ có bảy cỏ nhỏ hẻo lánh, còn đang phát tán ra ánh huỳnh quang hơi yếu.
Không có những dược liệu này chống đỡ, thân thể Tiêu Trần bắt đầu chuyển biến xấu cực nhanh, đoán chừng không cần bóng đen xuất thủ, không bao lâu nữa, bản thân Tiêu Trần sẽ chết mất.
"Một vấn đề cuối cùng." Tiêu Trần hô to lên.
Không đợi bóng đen đáp lại, Tiêu Trần trực tiếp mở hỏi: "Các người vì sao yêu thích xâm lấn tinh không này như vậy?"
"Xâm lấn?" Bóng đen châm chọc nói, "Các người hình như đang đảo ngược nhân vật."
"Có ý gì?" Tiêu Trần trong lòng vẻ sợ hãi cả kinh.
"Ngươi phải chết, cũng không cần phải biết, trên đời này chuyện ngươi không biết nhiều lắm." Bóng đen nói, bóng người hoàn toàn sáp nhập vào trong bóng tối.
Thế giới bóng tối bắt đầu teo lại cực nhanh, tình trạng bây giở của Tiêu Trần, lại thêm chút nữa thôi, đó thật đúng là vạn sự mất rồi.
Thế nhưng Tiêu Trần chưa bao giờ là một người ngồi chờ chết.
Tiêu Trần vẫn không di chuyển, lúc này đột nhiên bùng nổ.
Lá cây đắp lên người bị chấn bể, trên da thịt rạn nứt, hơi nước màu vàng ầm ầm bạo phát.
Tiêu Trần bốc cháy chút sức sống cuối cùng, quyết định mất cả chì lẫn chài.
"Ngươi không có khả năng giết chết ta, tại sao muốn giãy dụa?" m thanh the thé của bóng đen vang lên.
"Chết cái đầu mi đi." Tiêu Trần cắn răng, dùng sức mạnh cuối cùng, đánh ra Băng Thiên Thức.
Không gian nén tối tăm, cùng nắm đấm hung hăng đụng vào nhau, thế nhưng Tiêu Trần thật sự hết hơi.
Đánh ra một quyền này, chỉ là toác ra một ít khe hở mà thôi, khe hở rất nhanh khôi phục thành dáng vẻ ban đầu.
Tiêu Trần bất đắc dĩ cười, ầm ầm ngã xuống, "Tận lực rồi."
"Yêu nghiệt, chớ có càn rỡ." Ngay một khắc này, giọng ông lão giận dữ truyền đến.
Tiếp đó bảy cây hoa nhỏ không bị hắc ám ăn mòn bắt đầu điên cuồng lắc lư, phát ra bảy loại thần quang khác nhau.
Cả người ông lão xuất hiện từ trong thần quang này.
Thời khắc này, toàn thân ông lão tỏa ra thất thải hà quang, râu tóc đều dựng lên, tựa như thiên thần giận dữ, nào còn có dáng vẻ ông lão hiền lành lúc trước.
Bóng dáng ông lão giống như quỷ mỵ, không có bất kỳ dấu hiệu nào, trong nháy mắt đã đi tới bên cạnh Tiêu Trần.
Kiểm tra tình huống Tiêu Trần một hồi, tâm thần ông lão căng thẳng, vội vàng móc ra một viên dược hoàn màu vàng, mạnh mẽ nhét vào trong miệng Tiêu Trần đang hôn mê.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận