Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1783: Khốn cảnh (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Mà thân thể Đa Đa cũng vào khoảnh khắc không gian vỡ nát mà nhanh chóng thu nhỏ lại, biến trở bộ dạng khi mới xuất hiện.
Ông lão vội vàng đi tới tiếp lấy Đa Đa, nhìn thương thế của Đa Đa một chút mà lão lệ tung hoành.
Lần này mạnh mẽ kích phát lực lượng của Đa Đa đã thương tổn tới căn bản của nó.
Nhưng ông lão không được phép thương cảm quá lâu, rất nhanh ông ta phát hiện một chuyện không thích hợp, tuy không gian thu hẹp bị đánh vỡ nhưng hình như hắc ám cũng vẫn không tán đi.
Ông lão ngẩng đầu nhìn lên, cả người ngốc lăng tại chỗ.
Ông ta nhìn thấy một không gian tối tăm lớn hơn, không gian đậm đặc hắc ám, lại như có lẽ hắc ám đã ngưng tụ thành thực chất.
Trong lúc ngẩn ngơ, hình như ông lão nhìn thấy một pho tượng thần tà thần to lớn trong bóng đêm, tràn đầy sợ hãi không thể diễn tả.
"Ông không phải hắn, ông không đánh tan được Đại Hắc Ám Thiên của ta." Giọng nói the thé tràn đầy châm chọc.
Ông lão không muốn đấu khẩu, gấp gáp bấm pháp quyết trong tay, trên người bỗng nhiên bộc phát thần quang thất thải.
Thần quang thất thải cuồn cuộn nổi lên từng trận vân vụ, thế mà lại tạm thời chiếu sáng nơi hắc ám đậm đặc này.
Trong mây mù, trật tự Đại Đạo ầm vang, các loại Xiềng Xích Pháp Tắc bắt đầu dài ra từ trong hư không.
"Cái này là lĩnh vực của ông sao?" Giọng nói the thé tràn đầy khinh miệt.
"Đúng rồi, ta đã quên thứ mà các ngươi sợ nhất." Thanh âm the thé vừa nói xong, không gian tối tăm bắt đầu cuồn cuộn nổi lên từng trận gió bão hắc ám.
Gió bão gào thét cuốn qua toàn bộ không gian như gió thu cuốn hết lá vàng.
"Độc." Ông lão biến sắc.
Ông lão lập tức biết là đây là độc gì, bởi vì kinh mạch của ông ta nhanh chóng bị phá hư, sợ rằng thứ này cũng giống độc trong cơ thể Tiêu Trần.
Điều người tu hành sợ nhất chính là kinh mạch bị phá hư, không có kinh mạch, người tu hành chính là con cọp không có răng, không có một chút lực uy hiếp nào.
Sắc mặt ông lão trắng bệch đến có chút đáng sợ, y đạo mà chính mình vẫn lấy làm kiêu ngạo, dưới tình huống như vậy lại hoàn toàn không có một chút tác dụng.
Rốt cuộc đối diện là thứ gì? Không sợ độc, không sợ trật tự Đại Đạo.
Nhưng cho dù đối diện là thứ gì, hiện tại tình cảnh của ông lão đã bị dồn đến tuyệt lộ.
Ông lão ăn một viên đan dược, mạnh mẽ để cho kinh mạch bị phá hư của mình vận chuyển, chỉ có một viên giải dược đã đút cho Tiêu Trần.
Sau khi ông lão nuốt vào đan dược thì cõng Tiêu Trần lên.
"Đã từng sống trên trăm vạn năm mà cũng không biết tinh thần sống vì cái gì, kết quả là cái gì cũng không làm được." Ông lão có chút cay đắng cười cười.
"Muốn làm chó cùng rứt giậu?" Tiếng cười nhạo bén nhọn vang lên, dị thường chói tai.
"Từ xưa đến nay đã hai lần đại chiến, các ngươi có thể thắng tất cả đều dựa trên mệnh số mà thôi, bây giờ mệnh số của các ngươi đã hết, điều các ngươi có thể làm cũng chỉ là nghển cổ chịu chết mà thôi."
Giọng nói cười nhạo trùng điệp lay động đến, đánh ông lão đến đau đầu như sắp nứt.
Ông lão lắc lắc đầu để cho mình thanh tỉnh lại, nhìn tượng thần tà thần trong bóng tối như ẩn như hiện, chậm rãi nói: "Ta không biết ông là ai, cũng không muốn biết, nhưng khí tức của ông làm cho lão nhân ta rất chán ghét, chán ghét từ tận đáy lòng."
"Thì tính sao?" Giọng nói the thé nở nụ cười.
"Không thế nào." Ông lão cười lạnh, kim quang toàn thân tăng vọt.
"Thủ đoạn của các ngươi, đối với ta mà nói là hoàn toàn vô dụng, huống chi ông là một tên Đại Đế vô dụng như vậy." Từng chữ trào phúng của giọng nói bén nhọn đâm thẳng vào tim gan.
Ông lão nở nụ cười, khinh thường nói: "Lão phu trọn đời hành y tế thế, cứu vô số người, đến phiên một yêu ma như ông bình luận?"
"Yêu ma?" Giọng nói the thé nở nụ cười: "Các ngươi ở trong mắt chúng ta cũng không hơn không kém yêu ma là mấy."
"Nhiều lời vô ích, đạo bất đồng, bất tương vi mưu." Ông lão giận dữ nói.
Thất thải hà quang nổ tung, bắt đầu trùng kích không gian tối tăm to lớn.
Xiềng Xích Đại Đạo ầm vang không ngừng, một vòng bảo hộ hình tròn mà mắt trần có thể thấy hình thành trong nháy mắt, bảo vệ hai người.
Một bóng dáng mờ ảo xuất hiện phía trên vòng bảo vệ.
Bóng người này tay cầm một quyển sách thuốc, nhãn thần sáng rực, thần sắc hiền lành, có phong thái thánh nhân trách trời thương dân.
Thân ảnh bắt đầu từ từ lật sách thuốc trong tay, từng tự phù huyền ảo phức tạp phiêu đãng ra theo quyển sách thuốc.
Những ký tự này không có lực sát phạt, ngược lại tràn đầy từ bi và biết ơn không hợp thời.
Những ký tự này vây quanh ông lão, tiếp đó hóa thành sợi tơ màu trắng quấn quanh mà lên.
"Có chút ý tứ, hành động này của ông là độc hữu của Đại Đế, nhưng dường như không có tác dụng gì." Thanh âm the thé tràn đầy chế nhạo.

Bình Luận

0 Thảo luận