Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1349: Tam Thệ Thiên Chinh (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Cuối cùng tia sáng hóa thành một đạo đao khí vạn trượng, mang theo ánh sáng rực rỡ nhất thế gian này, đuổi theo cây trường thương kia, đi vào trong hư không vô biên.
"A! Mi không nên tới đây, ngu ngốc."
Một giọng nói hoảng sợ vang lên trong hư không.
Quân Vô Yếm nhìn phía sau cái mông thanh trường thương kia là vạn trượng đao khí đang đuổi theo, khuôn mặt nháy mắt liền tái mét.
"Đi!"
Quân Vô Yếm cầm trường thương, nhảy vào trong gương trước mặt, trong nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung.
Đao khí cuộn trào mãnh liệt mà qua, cái gương nháy mắt tứ phân ngũ liệt, hoá thành bụi phấn.
Ở trong một không gian vặn vẹo mà quỷ dị, Quân Vô Yếm lau nước mắt không ngừng tìm kiếm cái gì đó.
"Tỉnh Trung Kính bị hủy, ta con mẹ nó làm thế nào đi ra ngoài từ cái địa phương quỷ quái này chứ!" Quân Vô Yếm khóc lớn lên.
"Mẹ ơi con phải về nhà."
Tất cả cứ như vậy bình thường lại, Tiêu Trần lẳng lặng đứng ở nơi đó, "sầu muộn" nhìn bầu trời.
Không có ai nói gì, toàn bộ đều hơi giật mình nhìn Tiêu Trần, các nàng đều đang đợi Tiêu Trần nói cái gì, hoặc là làm cái gì đó.
Một lúc lâu sau Tiêu Trần mới giật mình.
"Phi! Phi!"
Tiêu Trần làm dáng dùng nước miếng vuốt tóc, quay đầu nhìn về phía Hàn Tử Kỳ cười nói: "Tôi có đẹp trai hay không?"
Hàn Tử Kỳ cắn môi, hăng hái gật đầu.
Hồng Liên lập tức lẻn đến bên người Tiêu Trần, mắt đầy ánh sao.
"Anh làm như thế nào, mau nói cho tôi biết đi."
Tiêu Trần liếc mắt, bắt Lưu Tô Minh Nguyệt về, thả trên đầu mình.
"Tiểu gia ta có kỹ xảo làm màu đặc thù."
Vào lúc này, tiên sinh trong lòng Hàn Tử Kỳ, hóa thành các đốm huỳnh quang biến mất trong không trung.
Từng giọt nước mắt chảy dài trên mặt Hàn Tử Kỳ.
Tiêu Trần đi tới bên cạnh Hàn Tử Kỳ và nhẹ nhàng nắm tay nàng.
"Cô xem."
Lúc này các đốm huỳnh quang từ từ tụ lại rồi hóa thành con bướm màu xanh lam.
Hàn Tử Kỳ không thể nhịn được nữa, ôm lấy Tiêu Trần gào khóc.
Con bướm màu xanh, nhẹ nhàng đáp lên chóp mũi của Hàn Tử Kỳ, dùng đôi chân nhỏ bé, nhẹ nhàng chấm lên nước mắt đang chảy xuống.
"Đi thôi, bọn nhỏ còn đang chờ cô." Tiêu Trần kéo Hàn Tử Kỳ đi về phía hồ lô lớn, Hồng Liên tức giận theo sát phía sau.
"Đi đâu?" Hàn Tử Kỳ bất lực hỏi.
"Đi xem thế giới này, mang theo bọn trẻ và tiên sinh."
"Được."
Hàn Tử Kỳ đi, mang theo những đứa trẻ kia.
Tiêu Trần không biết Hàn Tử Kỳ muốn đi đâu.
Thế nhưng Tiêu Trần biết, mỗi người đều có mục đích riêng của mình, mặc dù bây giờ không có, về sau cũng sẽ có.
Có lẽ có một ngày nào đó sẽ gặp lại lần nữa, hoặc sau này có thể cũng sẽ không gặp lại.
Cuộc sống chính là như vậy, luôn có những cuộc gặp gỡ rồi ly biệt, lặp đi lặp lại nhiều lần.
Đến cuối cùng Hồng Liên cũng không thể đưa Tiêu Trần vào trong Huyền Trạch Thiên Cung.
Lúc rời đi cô ta đã khóc rất nhiều, có lẽ cô ta thực sự thích Tiêu Trần cũng nên.
Bạch Thường hỏi Tiêu Trần một câu hỏi.
"Chiêu kia gọi là gì?"
Câu hỏi này rất phù hợp tính tình của Bạch Thường.
"Tam Vấn Tam Thệ, hỏi trời, hỏi đất, hỏi người."
Tiêu Trần trả lời như vậy.
Tiêu Trần không nhìn thấy Cam Đường, thế nhưng đại trận của yêu tộc cũng không bị phá hư từ bên trong, cô phải đưa ra sự lựa chọn của bản thân.
Tiêu Trần ngồi trên hồ lô lớn, đi về phương bắc.
Tiêu Trần muốn đi Thiên Hoằng đế quốc, bởi vì nơi đó có chi nhánh của hiệu buôn Vạn Vĩnh, ở nơi đó Tiêu Trần có thể ngồi trên thuyền buôn đi về phía Liên Hoa Động Thiên trên không.
Hồng Liên đuổi kịp Tiêu Trần, hai mắt đẫm lệ đưa cho Tiêu Trần một cái Túi Bách Bảo.
"Muốn lên thương truyền Hư Không đắt lắm đấy, vừa nhìn cậu chính là con quỷ nghèo, cho cậu cái này."
Tiêu Trần cười, nhận lấy Túi Bách Bảo, cô nương này rất đáng yêu.
"Đây chính là tích góp cả đời của tôi, cậu xài tiết kiệm chút." Hồng Liên lau nước mắt.
"Yên tâm đi, con người của tôi luôn rất tiết kiệm." Tiêu Trần xoa đầu Hồng Liên.
Trưởng lão chấp pháp của Thiên Cung, lúc này giống như một tiểu cô nương, đỏ mặt.
"Cậu còn sẽ trở về chứ?"
"Không chắc."
"Vậy cậu sẽ quên tôi sao?"
"Sẽ không, cậu xinh đẹp như vậy, tôi sẽ không quên."
"Thật chứ?"
"Thật."
Hồng Liên cười.
"Tạm biệt." Tiêu Trần vẫy vẫy tay, bay về hướng Phương Bắc.
"Này!" Hồng Liên quay về phía bóng lưng của Tiêu Trần kêu lên.
"Sao vậy?" Tiêu Trần quay đầu lại nhìn một chút.
"Tôi tin lời nói của cậu, người tốt sẽ có hồi báo tốt."
Tiêu Trần cười.
Thiên Hoằng đế quốc, đại đế quốc duy nhất trên Thương Minh đại lục có thể chống lại Huyền Trạch Thiên Cung.
Đế quốc này rất thú vị, rất tự do, rất cởi mở.
Bạn muốn cái gì thì có cái đó, muốn làm cái gì thì làm cái đó, chỉ cần không xúc phạm luật pháp đế quốc là được.
Rất khó nhìn thấy một đế quốc phong kiến nào lại phóng khoáng như vậy.
Thủ đô của Thiên Hoằng đế quốc, Vô Song thành.
Nơi này là nơi phồn hoa nhất trên toàn bộ Thương Minh đại lục, cũng là thiên đường của tất cả thương nhân.

Bình Luận

0 Thảo luận