Các vòng tròn gợn sóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường gợn sóng ra từ "kim tự tháp", và vô số phù văn lạ lẫm trải ra trong các gợn sóng.
Chủ dị vực mỉm cười: "Tôi đang suy nghĩ xem cậu sẽ quay lại thế giới này theo con đường nào. Tôi đã tính toán hết thảy, nhưng lại không tính đến điểm này, cao, thực sự là cao,"
Lúc này đã quá muộn để Tiêu Trần bi thương, vì một điều gì đó lớn hơn sắp đến.
Người đó, qua biển xác chết và máu vô tận này, sẽ trở lại thế giới.
"Tất cả đều do hắn tính toán?"
"Cuộc chiến này?"
"Những người chết vô số này?"
"Tất cả đều nằm trong tính toán của hắn ta? Tại sao hắn ta lại tách ra? Và tại sao hắn ta sống lại?"
"Hắn yêu thích vạn vật trên đời, tại sao lại tạo ra giết chóc đến mức như vậy?"
"Hắn ta đang định làm gì? Hắn ta rốt cuộc đang muốn làm gì?"
Trái tim của Tiêu Trần rất hỗn loạn, vào lúc này Tiêu Trần đã nảy sinh nghi ngờ về hắn ta, thậm chí bắt đầu nghi ngờ ý nghĩa của sự tồn tại của chính mình.
Trong tiếng tụng tà ác này, trái tim vàng đã được bao bọc trong sự hỗn loạn.
Sau đó, một thiếu niên bước ra từ hỗn loạn.
Thiếu niên mặc thanh y, nhẹ nhàng tao nhã, ánh mắt đầy thương cảm, khiến người ta nhìn vào không bao giờ muốn nhìn cái gì khác.
Sống lại từ trong núi thây biển máu, tỉnh lại từ nơi không sạch sẽ nhất, thiếu niên áo xanh lại vẫn thánh khiết như lúc ban đầu.
Thánh khiết không ăn mỹ vị nhân gian.
Đây là cảnh mâu thuẫn cỡ nào chứ, trong biển máu giàn giụa, trên núi thây vô tận, lại có một người thuần trắng nhất, không nhiễm một hạt bụi đứng đấy.
Trên người thiếu niên áo xanh không có một chút cảm giác áp bách nào, thế nhưng rất kỳ lạ, tất cả mọi người nảy sinh một ý tưởng kỳ quái.
Thiếu niên mặc áo xanh này, không phải bọn họ có thể đối kháng được, người có cảm giác ấy thậm chí còn có chủ dị vực.
Thiếu niên áo xanh nhìn đống xác chết chồng chất như ngôi sao lớn dưới người, mắt đầy tự trách và thống khổ.
Ngẩng đầu nhìn tinh không vô tận, thiếu niên áo xanh tự lẩm bẩm: "Đáng giá không?"
Thiếu niên áo xanh nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở ra.
Trong này, tất cả những người còn sống đều không có bất kỳ động tác nào, chỉ là ngơ ngác nhìn thiếu niên đứng trên núi thây.
Thiếu niên áo xanh mở mắt, sự thống khổ và thương hại trong mắt còn ở, chỉ là có thêm một phần kiên định.
Thiếu niên áo xanh nhìn người còn sống ở dưới núi thây rồi bước ra một bước, trong nháy mắt đã tới bên cạnh chủ dị vực.
Chủ dị vực nhìn người trước mắt, thân thể vậy mà không nhịn được run rẩy.
Không phải run vì sợ, mà là run vì kích động.
Chủ dị vực nhwos tới ngày mưa ấy, hình ảnh hắn mang theo mình trở lại quá khứ.
"Đã... đã lâu không gặp!" Chủ dị vực nói, mỉm cười: "Tôi có chút một số lời muốn nói với cậu."
Thiếu niên áo xanh chỉ gật đầu, không có trả lời, mà là quay đầu nhìn về phía Tiêu Trần bị thương khắp người.
Tiêu Trần chật vật bò lên, môi khô nứt hơi hé ra.
Vốn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng bây giờ lại không biết nên mở miệng thế nào.
Thiếu niên áo xanh tiến lên muốn nâng Tiêu Trần dậy, thế nhưng bàn tay đưa ra lại bị Tiêu Trần hung hăng hất văng.
Tiêu Trần nhìn đống núi thây chồng chất lên nhau, trong đó có bằng hữu, huynh đệ, đồng bào của mình.
Thiếu niên áo xanh cúi đầu, chậm rãi nói: "Tất cả mọi chuyện, tôi đều sẽ cho cậu một công đạo."
"Công đạo?" Lúc này Tiêu Trần cũng không khống chế tâm tình của mình được nữa, chỉ vào núi thây chồng chất rống lên, "Anh đi mà nói với họ kìa."
Tiêu Trần nói, yết hầu khản đặc, mặt mày dữ tợn.
Hắn chỉ vào chủ dị vực: "Tại sao anh phải chia hắn ta ra?"
"Tại sao chia chúng tôi ra? Cho tới bây giờ sao anh lại muốn mượn huyết nhục vô tận ấy để vào lại nhân thế, vì sao? Anh làm mọi chuyện này rốt cuộc là vì cái gì? Không phải anh yêu tất cả sự sống sao, vì sao lại muốn cho bọn họ chết ở chỗ này chứ?"
Thiếu niên áo xanh không trả lời, chờ Tiêu Trần nói hết lời thì mới chậm rãi đưa tay ra.
Thiếu niên áo xanh dắt tay Tiêu Trần, cảm nhận đồ ấm truyền tới từ cánh tay ấy.
Đây vẫn là lần đầu tiên Tiêu Trần cảm nhận được nhiệt độ từ trên người hắn.
Tiêu Trần muốn đấu tranh, nhưng cuối cùng như một đứa trẻ không ai giúp cúi thấp đầu xuống.
Thiếu niên áo xanh quay đầu, nhìn về phía chủ dị vực: "Đợi ở chỗ này, tôi sẽ nói cho cậu biết tiếp theo phải làm gì!"
Đối với giọng điệu gần như ra lệnh của thiếu niên áo xanh, chủ dị vực không hề phản bác, cũng không tức giận.
Thậm chí, chủ dị vực còn có chút hưng phấn. Bởi vì hắn ta biết, nhất định sẽ có chuyện mới mẻ phát sinh.
Đối với chủ dị vực đã đi tới đỉnh phong của sức mạnh mà nói, một người vô dục vô cầu như hắn ta chỉ có niềm chờ mong duy nhất vào sự vật mới mẻ.
Thiếu niên áo xanh dắt Tiêu Trần, phất tay, cảnh sắc trước mắt Tiêu Trần trong nháy mắt biến hóa.
...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận