Nghe lời nói thầm của Tiêu Trần thần tính, Tiêu Trần nhân tính nâng tay ôm trán, con hàng này quả nhiên là đồ ấu trĩ mà.
Qua khoảng mười phút, một khuôn mặt nhỏ đẹp đến trời đất tối sầm thò ra ngoài cánh cửa không gian vặn vẹo.
Tiêu Trần nhân tính nhìn gương mặt này, suýt chút nữa thì phun cả máu mũi ra ngoài, đây là yêu tinh gì thế, sao có thể đẹp mắt như vậy?
"Ánh mắt đó của cậu là gì thế hả, không đẹp à?" Tiêu Trần thần tính thở phì phò trừng mắt nhìn Tiêu Trần nhân tính.
Giọng của Tiêu Trần thần tính cũng biến thành giọng nữ, như nước suối róc rách, dễ nghe cực kỳ.
"Đẹp, hay là cô gả làm vợ nhỏ cho tôi đi!" Tiêu Trần nhân tính chăm chú gật đầu.
"Phi!" Tiêu Trần thần tính gắt một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng mắng một câu, "Lưu manh."
Tiêu Trần nhân tính thấy hơi chờ mong bộ dạng hoàn chỉnh của Tiêu Trần thần tính, thúc giục nói: "Cậu còn không ra đi, trốn ở trong đó làm gì nữa?"
"Vậy cậu không được cười đâu đó!" Tiêu Trần thần tính giơ nắm tay nhỏ.
"Yên tâm đi, tôi không cười đâu." Tiêu Trần nhân tính trịnh trọng gật đầu.
"Thế... thế tôi đi ra đây." Tiêu Trần thần tính nói, thận trọng đi ra khỏi cánh cửa không gian.
"Nhìn rõ không?" Tiêu Trần thần tính có chút khẩn trương nhìn Tiêu Trần nhân tính.
Thấy dáng vẻ mặc váy dài của Tiêu Trần thần tính, còn có đôi bàn chân đang không ngừng rụt rụt bởi vì có chút khẩn trương, máu mũi của Tiêu Trần nhân tính lập tức phun ra tại chỗ.
"Cậu không sao chứ?" Tiêu Trần thần tính vội vàng tiến lên đỡ Tiêu Trần nhân tính điên cuồng phun máu mũi.
"Không có việc gì, không có việc gì, cứ mặc kệ tôi một lát." Tiêu Trần nhân tính lắc đầu, kết quả không cẩn thận nhìn thấy phong cảnh nguy nga nơi ngực, suýt chút nữa lại ngất đi tại chỗ.
Đợi một hồi lâu, Tiêu Trần nhân tính mới lấy lại sức lực, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Trần thần tính nói: "Tiểu yêu tinh."
Tiêu Trần thần tính rụt cổ một cái: "Cậu có bệnh à, tại sao lại phun máu."
"Chậc chậc chậc, không phun máu thì mới là không bình thường đó, cho cậu cái danh đệ nhất mỹ nhân, chắc cũng chẳng có ai có ý kiến đâu!" Tiêu Trần nhân tính nói, đi mở cửa phòng ra.
Đến khi mấy người khác nhìn thấy Tiêu Trần thần tính bản nữ, tất cả đều ngây ra tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Mà ngay cả Độc Cô Tuyết tính tình lãnh đạm cũng chủ động đi tới, sờ nơi này nhéo nơi kia, trong mắt là sự hâm mộ tột độ.
Cẩu Đản có tính cách hướng ngoại thì càng không cần phải nói, chỉ thiếu chút nữa thôi là cô kéo Tiêu Trần thần tính tìm một chỗ để nghiên cứu xem, phải làm sao thì mới có thể trở nên đẹp mắt như vậy.
Lưu Tô Minh Nguyệt chiếm lợi thế có vóc dáng nhỏ bé, nhảy lên ngực của Tiêu Trần thần tính, trực tiếp chui vào bên trong.
Nếu không phải Từ Kiến Quân có bà xã Bạch Chỉ đứng cạnh véo thắt lưng thật mạnh, đoán chừng anh ta đã tiến lên bắt chuyện rồi.
Tiêu Trần nhân tính hài lòng nhìn Tiêu Trần thần tính bản nữ: "Từ giờ trở đi, cậu chính là chị gái của tôi, tên là Tiêu Thổ Cẩu đi!"
Mấy người đứng bên cạnh suýt chút nữa thì qua đời tại chỗ, một giai nhân tuyệt thế như vậy mà lại đi đặt cho cái tên ấy, trong đầu chứa cái gì thế? Phân à?
Cẩu Đản bên cạnh che miệng cười, cha vẫn là người cha ấy, trình độ đặt tên không hề thay đổi chút nào.
Tiêu Trần thần tính cũng không chịu, trừng mắt to đẫm lệ của mình: "Cậu mới là chó đất, tôi muốn có tên Tiêu Tiêu."
Tiêu Trần thần tính nói xong, vui vẻ vòng vo hai cái, váy dài cùng chuyển động theo hắn, trong lúc nhất thời thật đúng là xinh đẹp tuyệt trần.
"Con hàng này quả nhiên là một kẻ ngốc nhanh như vậy đã thích ứng được thân phận rồi." Tiêu Trần nhân tính bất đắc dĩ thở dài trong lòng.
Quan sát Tiêu Trần thần tính tỉ mỉ một chút, giống với thần thái từ trong xương của mình, chỉ là về mặt biểu hiện phải xinh đẹp hơn mình nhiều, chuyện đó không sao cả, có người đàn ông nào sẽ ghét bỏ phụ nữ quá đẹp đâu chứ.
Chỉ là cái màu tóc ấy, trước đây khi mình biến thành nữ thì có màu đen, Tiêu Trần thần tính lại là tóc dài màu vàng kim, đây là điểm khác biệt lớn nhất.
"Quên đi, tùy tiện tìm cái lý do lấp liếm cho qua là được." Tiêu Trần nhân tính dự đoántrong lòng, nói qua một lần chuyện Tiêu Trần thần tính cần phải làm.
"Tôi mới không đi đâu, bảo tôi đi quyến rũ đàn ông, đừng có mơ." Tiêu Trần thần tính rất sảng khoái cự tuyệt.
"Ai bảo cạu đi quyến rũ chứ." Tiêu Trần nhân tính gõ một cái lên đầu Tiêu Trần thần tính, "Cậu đi nói với hắn ta hai câu, khiến Trần Thiếu Kiệt biết có người như cậu tồn tại là được."
"A!" Tiêu Trần thần tính uất ức nhức đầu cực kỳ, có chút không giải thích được: "Cậu đi đánh cái tên Trần Thiếu Kiệt gì đó một trận, để hắn ta giúp đỡ chế tạo thuyền buôn không phải là xong sao?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận