Sắc mặt của hai lão đầu bỗng nhiên biến đổi hoàn toàn.
Luồng khí kinh khủng trong nháy mắt khuấy động, hư không xung quanh bắt đầu xuất hiện từng cơn vặn vẹo.
Toàn bộ bóng dáng thần bí kia được bao phủ bởi một lớp đồ màu xanh lá.
Đeo trên mặt một chiếc mặt nạ vô cùng quỷ dị.
Chiếc mặt nạ này đơn sơ tột cùng, như là ngoan đồng tùy ý làm trong lúc rảnh rỗi.
Biểu cảm trên mặt nạ cũng vặn vẹo tột cùng, giống như cười mà không phải cười, giống như khóc mà không phải khóc, liếc mắt nhìn, cũng làm người ta cảm thấy toàn thân khó chịu.
Hơn nữa trên tấm mặt nạ này, không có lỗ.
Ngũ quan của người thần bí đều bị mặt nạ che lấp cực kì chặt chẽ.
Khí tức của hai vị lão tổ bắt đầu khởi động, mang theo hư không chấn động, đại năng bình thường có lẽ đã bị xoắn nát rồi.
Thế nhưng bóng dáng người thần bí này lại vặn vẹo theo trên không, hư ảo không gì sánh được.
"Thứ giấu đầu lòi đuôi."
Vong Tiêu Nhiễm tánh khí nóng nảy cầm trong tay một toà bảo tháp, râu tóc đều dựng, luồng khí kinh khủng va chạm bên người.
"Tháp Lưu Ly Kim Thân, chí bảo của Phật quốc, Phá Giới Chi Khí."
Giọng của người thần bí vang lên, êm tài bất ngờ, như nước suối leng keng, nước chảy róc rách.
"Tám mươi vạn năm trước, Phật quốc bị chôn vùi, chí bảo tháp Lưu Ly Kim Thân không rõ tung tích, thì ra ở trong tay Vong đại nhân, thú vị, thú vị."
Người thần bí cất lên vài tiếng trêu chọc.
Vong Tiêu Nhiễm hơi hơi nheo mắt lại, Phật quốc là một nơi rất nhỏ, nhỏ đến không người nào biết đến.
Năm đó ông ta vô tình đụng tới thế giới này.
Mà ở bên trong tiểu thế giới kia, thế mà lại tồn tại một món Phá Giới Chi Khí.
Người trong giới tu hành, giết người đoạt bảo là chuyện thường ngày.
Vì tháp Lưu Ly Kim Thân, Vong Tiêu Nhiễm trực tiếp diệt tiểu thế giới ấy.
Vì lau đi việc ác của mình, ông ta nói với bên ngoài, cái tháp Lưu Ly Kim Thân này là do chính ông lấy được bên trong di chỉ Thượng Cổ.
Vong Tiêu Nhiễm có thể khẳng định, tiểu thế giới kia đã bị hủy diệt vô cùng triệt để.
Không thể nào có người còn sống sót, tin tức cũng không thể bị để lộ.
Nhưng chuyện tuyệt mật như thế, người trước mắt làm thế nào biết.
"Cậu rốt cuộc là người nào, chẳng lẽ là dư nghiệt của Phật quốc?"
Khóe miệng Vong Tiêu Nhiễm gợi lên một nụ cười trào phúng.
Trương Đan Thanh nghe được tin tức này, nhưng lại không có quá nhiều kinh ngạc.
Bọn họ có thể đi tới hoàn cảnh này, có ai chưa từng làm vài chuyện xấu xa.
Chỉ là vì bảo vật mà diệt một tiểu thế giới của người khác, cái này có chút hơi quá.
Vong Tiêu Nhiễm giấu giếm tin tức này, cũng là bởi vì nguyên nhân đó, dù sao danh tiếng đôi khi vẫn rất quan trọng.
"Đừng hiểu lầm, tôi biết tất cả mọi chuyện, đương nhiên tôi sẽ không tùy tiện nói ra, cố chủ thân mến của tôi."
Người thần bí cười, lấy ra một cái quyển sổ nhỏ, nghiêm túc lật lên.
Nhưng trên mặt nạ của người đó căn bản không có lỗ, làm sao có thể thấy được trên quyển sổ nhỏ viết cái gì.
Thế nhưng người thần bí cố tình lại chăm chú lật sổ, cảnh tượng này thật sự vô cùng quỷ dị.
"Cố chủ?"
Vong Tiêu Nhiễm vẻ mặt ngỡ ngàng, nhìn Trương Đan Thanh.
Lúc này Trương Đan Thanh dường như là nhớ tới cái gì, sắc mặt thay đổi.
Sự thay đổi ấy đương nhiên không thể thoát khỏi con mắt cáo già của Vong Tiêu Nhiễm.
"Chuyện gì xảy ra sao?" Vong Tiêu Nhiễm cau mày hỏi.
Trương Đan Thanh hơi nheo mắt lại: "Thu Hồng tửu quán."
Vong Tiêu Nhiễm bỗng nhiên trợn tròn mắt, "Thu Hồng tửu quán?"
Không trách Vong Tiêu Nhiễm khẩn trương như vậy, thật ra thì tất cả đại năng nghe được tổ chức sát thủ kinh khủng này, trong lòng đều sẽ rất khẩn trương.
Thu Hồng tửu quán, bốn chữ này, giống như một con oán quỷ, đè lên người của toàn bộ đại năng siêu cấp.
Bởi vì sát thủ của Thu Hồng tửu quán, chỉ cần thù lao đầy đủ, người nào cũng dám giết, công việc gì cũng dám tiếp.
Hơn nữa nghe giọng nói của cô ta, cô ta tới nơi này để tìm cố chủ.
Mình chưa từng thuê đám điên ấy, như vậy thì chỉ có Trương Đan Thanh.
"Trương lão quái, ngươi nói rõ ràng cho ta, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Vong Tiêu Nhiễm cau mày lớn tiếng hỏi.
Trương Đan Thanh liếc mắt nhìn Vong Tiêu Nhiễm, cười lạnh nói: "Nơi đây không phải là hoàng cung của ngươi, bản tôn cũng không phải thủ hạ của ngươi, chú ý giọng điệu của ngươi."
"Vậy thì ngươi hãy giải thích xem, người này là thế nào."
"Tìm được rồi." Đột nhiên người thần bí vui vẻ kêu lên.
"Tôi xem xem, một năm lẻ ba tháng trước, Trương Đan Thanh có đặt một nhiệm vụ ở Biển Máu."
"Nhiệm vụ là xóa sạch Ma Chủ của Ma Vực đại thế giới."
"Trời!" Người thần bí sợ đến run người, quyển sổ nhỏ trong tay suýt chút nữa cũng làm rơi mất.
"Hèn chi mấy chị muốn mình tới nơi này, thảo luận với cố chủ một phen, thì ra nhiệm vụ kinh khủng như vậy."
Người thần bí lẩm bẩm, lật tới trang kế tiếp.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận