Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1627: Chạy trốn thôi (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Tiêu Trần dùng hết khí lực lôi Lưu Tô Minh Nguyệt ra khỏi ngực.
Dưới sự bảo vệ hết sức của Tiêu Trần, cô không hề bị thương một chút nào.
Được Tiêu Trần nâng trong lòng bàn tay, cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay, Lưu Tô Minh Nguyệt nhẹ nhàng trở mình, ôm chặt lấy ngón tay cái của Tiêu Trần.
Nhìn Tiêu Trần vẻ mặt vui mừng, Cửu Vĩ Yêu Hồ cảm thấy có lẽ người này là người dịu dàng nhất trên đời.
Cửu Vĩ Yêu Hồ hít sâu một hơi, đi về phía đỉnh núi.
Tuy sức lực đã cạn kiệt, nhưng cường độ thân thể tích lũy vô số năm vẫn có thể giúp cô ta thoải mái tiến lên loại núi này.
"Nhanh lên." Tiêu Trần bị ôm, thoải mái cọ cọ trong ngực Cửu Vĩ Yêu Hồ, không quên thúc giục.
Lần này, Cửu Vĩ Yêu Hồ không hề tức giận mà còn vui vẻ gật đầu.
"Nhanh lên nữa."
Giọng nói yếu ớt của Tiêu Trần khiến Cửu Vĩ Yêu Hồ tâm thần có chút không tập trung, một bước dẫm lên không trung, suýt chút nữa thì ngã sấp mặt.
"Không kịp nữa rồi, nhanh hơn nữa đi."
Sau khi bị đuổi theo chạy lâu như thế, Tiêu Trần đại khái có thể ước lượng được thời gian để những bóng đen đó khôi phục lại như cũ.
Theo tốc độ của Cửu Vĩ Yêu Hồ, cô ta tối đa chỉ chạy được 2/3 đoạn đường lên núi là sẽ bị đuổi kịp.
"Có cảm thấy trúng độc không?" Tiêu Trần ra sức ngẩng đầu, nhìn Cửu Vĩ Yêu Hồ hỏi.
Cửu Vĩ Yêu Hồ nhẹ nhàng lắc đầu.
"Quả nhiên... Khụ khụ..."
Tiêu Trần trước đó đã nhỏ một ít máu lên nội tạng của bóng đen, nhưng không gây ra bất kỳ tổn thương nào.
Có vẻ như nơi này, ngoại trừ lực lượng của bản thân, tất cả những thứ còn lại đều bị vô hiệu hóa.
Không chỉ không có chất độc trong máu, mà ngay cả quần áo do Đại Ma Đầu chế tạo trên người cũng không có sức phòng ngự, nếu không hắn không thể nào bị thương đến mức này.
"Đừng nói nữa." Nhìn bộ dạng Tiêu Trần hít vào thì ít, thở ra thì nhiều, nước mắt Cửu Vĩ Yêu Hồ không ngừng rơi.
Đôi mắt Tiêu Trần đột nhiên trợn tròn, quát: "Con bà nó mau chạy đi, định ở lại chỗ này chờ ăn sáng hả? Khụ khụ...."
Cửu Vĩ Yêu Hồ sợ tới mức toàn thân rùng mình, không dám lề mề nữa, sợ Tiêu Trần tiếp tục nói sẽ làm thương tích càng thêm trầm trọng.
Ngẩng đầu nhìn lên, mặc dù không hiểu tại sao Tiêu Trần nhất định phải đi lên đỉnh núi, nhưng Cửu Vĩ Yêu Hồ cũng không hỏi nhiều.
Cửu Vĩ Yêu Hồ dùng hết lực lượng toàn thân, giống như nổi điên nhảy lên vách núi đá.
Nhưng Cửu Vĩ Yêu Hồ chưa trải qua quá trình cường hóa thân thể một cách có hệ thống.
Dần dần, cô ta cảm thấy hai mắt mờ đi, cơn đau dữ dội trong lồng ngực khiến toàn thân cô ta run rẩy.
Cuối cùng, đôi chân cũng không phải là của mình nữa, hoàn toàn không nghe sai khiến.
Cửu Vĩ Yêu Hồ biết mình không thể dừng lại, nếu dừng lại thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Vì mình, vì Tiêu Trần, cô ta không thể dừng lại.
Cửu Vĩ Yêu Hồ há miệng, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, như thể lồng ngực sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.
Một lượng lớn nước bọt tiết ra, nhỏ xuống mặt Tiêu Trần, Cửu Vĩ Yêu Hồ cũng không quan tâm những thứ này nữa.
Đầu cô ta lúc này trở nên trống rỗng, trong đầu chỉ có một thanh âm điên cuồng gào thét.
"Đi lên đỉnh núi."
Tiềm lực thường bộc phát vào những lúc sinh tử như thế này, dùng một câu châm ngôn chính là nếu không ép buộc bản thân, sẽ không biết mình xuất sắc đến thế nào.
Dưới tiếng hò hét điên cuồng trong đầu, tốc độ của Cửu Vĩ Yêu Hồ không những không giảm đi, mà thậm chí còn tăng lên!
"Nhanh lên, nhanh lên..."
Đỉnh núi đã nằm trong tầm tay, nhưng lúc này xung quanh bỗng nổi lên loạn lưu cuồng bạo, những bóng đen đó đã đuổi kịp.
Cửu Vĩ Yêu Hồ ngẩng đầu nhìn đỉnh núi rõ ràng, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Theo tốc độ của những bóng đen đó, cô ta biết rằng mình không thể lên đến đỉnh núi trước.
Vào lúc này, khí tức của Tiêu Trần trong ngực càng ngày càng yếu, Cửu Vĩ Yêu Hồ thậm chí không thể cảm nhận được nhịp tim của Tiêu Trần.
"Cậu không được chết, cậu không được chết, cậu không được chết..."
Cửu Vĩ Yêu Hồ không ngừng lẩm bẩm trong miệng, cử chỉ điên rồ.
"Đúng, đi lên đỉnh núi, đi lên đỉnh núi..."
Đồng tử xanh lam của Cửu Vĩ Yêu Hồ lúc này đột nhiên co rút lại thành một đường mỏng.
Một lực lượng vô danh từ trong cơ thể bộc phát, lực lượng khổng lồ truyền xuống dưới chân.
"Uỳnh!"
Núi đá dưới chân văng tung tóe, nhờ lực lượng này, cuối cùng Cửu Vĩ Yêu Hồ đã đem theo Tiêu Trần lên đến đỉnh núi trước một bước.
...
Gió nhẹ thoảng qua.
Gió trên đỉnh núi giống như cảnh vật ở thế giới này, ôn hòa đến rợn người.
Cửu Vĩ Yêu Hồ đứng trên đỉnh núi nhìn về phía xa.
Núi xa núi gần mênh mông bát ngát, đưa mắt nhìn quanh, vô số con bươm bướm đang chập chờn bay lượn giữa trăm núi nghìn khe.
Không biết từ bao giờ, trời đất đã tờ mờ sáng.
Nhưng chỉ có vậy thôi, ngoại trừ cảnh đẹp hùng vĩ tráng lệ thì không còn gì nữa.

Bình Luận

0 Thảo luận