Tiêu Trần dùng tay giữ chặt đại kích của tráng hán kia, cái miệng đầy răng nhọn của hắn mở ra, ánh mắt giễu cợt.
Ông ta lập tức đổ mồ hôi, chậm rãi quay đầu ra sức hét lớn: "Kinh Thần quân nghe lệnh, toàn quân lập tức rút lui."
Vừa nói xong, đột nhiên cả người ông ta lẫn chiến mã đều nổ tung, từng mảnh thịt vụn, máu tươi văng tung tóe.
Đại kích cũng rơi xuống, rung động đinh tai nhức óc.
Cùng lúc đó, một tiếng hét thê lương từ đại quân phía sau vang vọng.
Một bóng đen vụt qua, chộp lấy thanh đại kích kia, đợi đến lúc nó dừng lại hẳn mới nhận ra đây là một chiến binh mặc giáp đen.
"Đại quân Kinh Thần ta, hoặc là "da ngựa bọc thây", hoặc là "mã đáo thành công", chưa bao giờ có chuyện rút lui."
"Toàn quân, theo ta xông trận." Chiến binh giáp đen cất giọng hào hùng, bi tráng, nhưng cũng ẩn chứa sự êm dịu, hiển nhiên đây là giọng của một người phụ nữ.
Cô ta cởi bỏ mũ giáp đen, làn tóc đen nhánh tung bay trong gió.
"Phu quân, Tuyết nhi đoàn tụ với huynh." Nhìn xuống đống thịt vụn bên dưới, lòng đau thắt nở nụ cười đau nhói.
"GIẾTTTT!"
Cô ta siết chặt đại kích trong tay, cả người ầm ầm khí thế lao thẳng đến Tiêu Trần.
Tiếng kèn vang lên, đại chiến phát động, đại quân lũ lượt đánh tới.
Cái chết của tráng hán kia đã triệt để kích phát nộ khí, đẩy khí thế của đại quân lên cao nhất.
Chiến ý không gì sánh được dâng trào, sát khí vô hình ngưng tụ hóa hữu hình, hóa thành một con hổ đỏ khổng lồ trên không trung rồi giương nanh vuốt đánh về phía Tiêu Trần.
Tiêu Trần gầm lên, tựa như tiếng rồng ngâm.
Hắn cúi người, chân đạp mạnh vào hư không, cả người lao thẳng, vút qua như sao băng.
Đồng thời, ma khí cũng bộc phát hóa thành hình rồng, bao phủ bên ngoài Tiêu Trần.
Toàn thân nó lấp lóe từng tia sét, đôi mắt màu đỏ đầy khát máu.
Long Hổ tranh bá.
Hai bên va chạm, năng lượng kinh khủng khuếch tán khắp trời đất, không gian vỡ vụn, xuất hiện vô số vết nứt.
Cây Thế giới to lớn hùng vĩ cũng bị rung chuyển.
Đến khi mọi thứ bình thường trở lại, xung quanh chỉ còn một mình Tiêu Trần.
Toàn bộ đại quân như nước lũ kia cũng biến mất, như chưa từng xuất hiện.
Một thanh đại kích từ không trung rơi xuống, Tiêu Trần lướt nhanh, nắm chặt nó rồi phóng tới cuồng phong kiếm khí bên dưới.
Cùng lúc đó, vô số bóng người cũng từ bên dưới bay lên, bóng người che kín bầu trời.
Lão già thấy cảnh tượng thảm thiết vừa rồi, nhận ra đội quân tinh nhuệ nhất của Vân phong thậm chí còn không trụ nổi hai hiệp, khàn giọng quát: "Vào trận."
Đại quân đông như châu chấu, không trở ngại gì lao nhanh tiến vào giữa cuồng phong kiếm khí. Phân thành tốp ba tốp năm, đứng ở từng vị trí đặc biệt, đợi mệnh lệnh tiếp theo.
Tiêu Trần cầm đại kích trong tay cũng vừa kịp lao tới.
Mọi người nhìn thấy cảnh này đều kinh hãi, sau đó lại trở nên hưng phấn.
Kiếm trận này không thua kém gì hộ sơn đại trận của Vân phong, uy lực không phải bình thường.
Dù là trưởng lão Vân phong, dám đối đầu với kiếm trận này cũng chỉ có một cái kết, thần hồn câu diệt.
Nhưng chưa kịp mừng được bao lâu, vòng xoáy kiếm khí nhanh chóng bành trướng, kiếm khí màu hoàng kim dần hóa thành màu đen, toát ra khí tức cuồng bạo.
Thanh kiếm khổng lồ bên trong vòng xoáy kiếm khí cũng lập tức bị phá tan.
Vô số tiếng hét thảm thiết truyền ra, rồi lại chìm vào im lặng.
Thấy vậy, lão già kia vô cùng kinh ngạc, không thể ngờ được kiếm khí lại bị ma khí xâm nhiễm.
"Phân tán."
Lão ta hét lớn, trường kiếm khổng lồ màu vàng kim đột nhiên tách ra khỏi vòng xoáy, phóng thẳng lên trời.
Ngay sau đó, kiếm trận ầm ầm phân tán ra, từng thanh kiếm bay loạn xạ trên không trung, lưu lại vô số vệt sáng màu vàng.
Bóng dáng của Tiêu Trần dần dần hiện rõ, gương mặt lộ vẻ giễu cợt nhìn kiếm trận bay lượn trên không trung.
So với trường kiếm khổng lồ kia, thân thể hắn như hạt cát giữa sa mạc, dường như chỉ cần một tia kiếm khí thôi cũng đủ giết chết hắn.
Nhưng đối mặt với nó, Tiêu Trần không chút bấn loạn, vươn tay phải ra chống cự.
Thanh kiếm khổng lồ như mang theo sức mạnh vô địch đánh tới, vậy mà từ lúc va chạm với hắn lại không thể tiến thêm mảy may.
Ba người bên trong điều khiển thanh kiếm cả kinh, thứ sinh vật gì đây?
Cái miệng đáng sợ của hắn lại nhếch lên, cười như không cười.
Trong tay hắn bỗng phát ra vô số ma khí, từng sợi từng sợi bao lấy thanh đại kiếm.
Từ một thanh kiếm khổng lồ màu hoàng kim thần thánh, dần dần bị ma khí xâm nhiễm, hóa thành màu đen, toát ra khí tức hung bạo.
Ba người điều khiển đại kiếm điên cuồng gào thét, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Bởi vì, nó khiến bọn hắn liên tưởng đến tà khí của "đại thế giới kia", chính nó cũng mang sức mạnh ăn mòn tất cả mọi thứ như vậy.
Tiếng hét kinh hãi của ba người vang vọng giữa thiên địa.
Nhưng la hét nữa cũng chẳng ích lợi gì, giờ chết đã điểm.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận