Câu này trăm ngàn kẽ hở, nhưng ông cụ không thèm quan tâm nhiều vậy, bé cưng nhà mình sắp chết đói rồi.
Ông cụ lập tức dẫn Tiêu Trần vào phòng.
"Ông ơi, đây là..."
Độc Cô Thiên đang đứng bên cạnh mẹ con Độc Cô Tuyết nhìn thấy Tiêu Trần nghi ngờ hỏi.
"Lão trung y." Ông cụ cũng hào sảng, nói thẳng: "Tiểu Tuyết, đưa bé cưng cho vị tiểu thần y này xem xem."
Thấy Tiêu Trần còn quá trẻ, Xích Tuyết hơi do dự.
"Đã đến lúc thể hiện kỹ thuật thực sự."
Tiêu Trần lẳng lơ vén tóc: "Đi nào, Vô Địch... khụ khụ..."
"Ây yo, bé cưng nhà ông tên gì vậy?"
Ông cụ nhìn Tiêu Trần với vẻ mặt mờ mịt, tên thì có liên quan gì đến việc khám bệnh chớ.
Thấy ông cụ có chút nghi hoặc, Tiêu Trần vỗ ngực thề son sắt.
"Đừng lo lắng, tôi là lão trung y Minh Hải há có phải hư danh nói chơi. Nếu không thể để tên nhóc này ăn gì đó, ông có thể treo ngược tôi lên mà đánh."
"Độc Cô Tuyết."
Ông cụ khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, dùng mông nghĩ cũng biết, đi khám cũng chả liên quan gì đến tên cả.
Tiêu Trần vui vẻ kiễng chân lên, nhìn Độc Cô Tuyết trong tã lót, lẳng lơ gọi: "Tiểu Tuyết Tuyết, cười một cái đi."
"Phụt..." Cả nhà suýt nữa phun ra một ngụm máu.
Con mẹ nó đây mà gọi là chữa bệnh à?
Thế nhưng, một điều khó tin đã xảy ra, Độc Cô Tuyết miệng cũng lười mở đã thực sự nở nụ cười.
Dáng vẻ Độc Cô Tuyết cười rộ lên rất động lòng người. Đôi môi mỏng đang cười, đôi mắt dài đang cười, hai lúm đồng tiền sâu trên má cũng đang cười.
Tiếng cười này như làn gió xuân thoảng qua, sưởi ấm vạn vật.
Tiếng cười này đẹp đẽ biết bao, hay hơn bất kỳ thứ âm nhạc êm tai nào.
Ánh mắt hoài nghi của vợ chồng Độc Cô dần dần chuyển thành kinh ngạc, cuối cùng thành kinh hỉ.
"Nào nào nào, cho tôi xem một xíu, bọc gì bọc kỹ thế." Tiêu Trần vui cười run bắn cả người.
Xích Tuyết không do dự, đưa Độc Cô Tuyết cho Tiêu Trần.
Nhìn nhóc con trong tã lót, Tiêu Trần sững sờ trong giây lát.
Khuôn mặt bầu bĩnh, hai hàng lông mi cong vút, một đôi mắt to sáng ngời, một chiếc mũi xinh xắn, một đôi tai bồ tát, một cái miệng nhỏ nhắn và một chiếc cằm chẻ tròn trịa dưới miệng.
Hai tay mũm mĩm, các ngón vừa ngắn vừa dày trông cực kỳ đáng yêu.
Nhìn đứa bé sơ sinh này, nơi trái tim mềm yếu nhất của Tiêu Trần đã bị xúc động.
Đây là sức mạnh của sinh mệnh.
Sinh mệnh mới là thứ đẹp đẽ nhất trên thế gian này, không gì sánh nổi.
...
Tiêu Trần vươn tay, gõ nhẹ vào trán Độc Cô Tuyết, cười nói.
"Phải ăn nè, nếu không sao lớn được."
Độc Cô Tuyết mở to mắt nhìn Tiêu Trần, ánh mắt tràn đầy vẻ không còn gì để luyến tiếc.
Trong mắt Tiêu Trần hiện lên ý cười: "Mọi chuyện đã trở nên như vậy rồi, cứ yên tâm tiếp nhận đi."
Độc Cô Tuyết bĩu cái miệng nhỏ nhắn, bộ dáng như thể ông đây không thèm nghe.
Tiêu Trần cười lắc đầu, vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn chân nhỏ của Độc Cô Tuyết.
Tiêu Trần khẽ lay động bàn chân nhỏ của Độc Cô Tuyết, chậm rãi nói: "Mọi chuyện trên đời sẽ không bao giờ diễn ra như ý muốn của cậu, sẽ quen dần dần thôi, đúng không?"
Ánh mắt của Độc Cô Tuyết dần trở nên bình tĩnh hơn.
Cô là người từng trải nên đương nhiên biết ý của Tiêu Trần là gì.
Trong cuộc đời ai cũng có tám, chín chuyện không vừa ý, chỉ cần một hoặc hai chuyện vừa ý là đủ rồi.
Bây giờ ít nhất bạn bè vẫn ở bên cạnh, đó là chuyện tốt nhất.
Đầu ngón tay của Tiêu Trần gợn lên một luồng huyết khí màu đỏ, tiến vào bàn chân nhỏ của Độc Cô Tuyết.
Tiêu Trần bắt đầu khóa lại tiên thiên chi khí mang ra từ trong bụng mẹ cho cô.
Loại tiên thiên chi khí này người khác không thể giữ lại được.
Cho dù tính toán lưu lại tạm thời, nó sẽ biến mất theo thời gian, hoặc cũng sẽ biến mất trước một tuổi.
Nhưng Tiêu Trần là ai? Đương nhiên, có cách để giữ tiên thiên chi khí trân quý nhất này.
Bản thân Tiêu Trần không có chân nguyên cũng không sao, không phải vẫn có huyết chi truyền thừa à?
Lợi dụng huyết khí của chính mình, Tiêu Trần đã thu hết tất cả tiên thiên chi khí trong cơ thể Võ Vô Địch.
"Đồ con heo chết tiệt, lên." Tiêu Trần chuẩn bị xong, lập tức đá vào Hắc Phong trên vai mình.
"Thần y, ngài đang...?" Ông cụ cũng rõ là đáng yêu, vậy mà lại dùng kính ngữ.
Tiêu Trần không để ý tới ông cụ, chỉ là duỗi một ngón tay ra để cho Độc Cô Tuyết ôm chặt.
Thân thể một đứa bé mỏng manh biết bao.
Huyết khí của Tiêu Trần cực kỳ bá đạo, cho dù Tiêu Trần có dịu dàng đến mấy cũng sẽ khiến Độc Cô Tuyết rất đau đớn.
Đây cũng là nguyên nhân khiến tiên thiên chi khí này không thể nào giữ lại được.
Không nói đến chuyện này đòi hỏi thần thông gì, chính là sự đau đớn này không phải một đứa nhỏ có thể chịu đựng nổi.
Độc Cô Tuyết nắm chặt ngón trỏ của Tiêu Trần.
Cảm nhận được lực lượng truyền đến từ bàn tay nhỏ bé của Độc Cô Tuyết, Tiêu Trần khẽ mỉm cười.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận