Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1966: Lựa chọn

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
Tiêu Trần và Vô Thiên Tôn Giả chống lại hai người, cơ bản không có phần thắng.
Tiêu Trần và Vô Thiên Tôn Giả liếc nhau, mắt Vô Thiên Tôn Giả đầy kiên nghị, hình như vẫn muốn đi tới cùng.
Tiêu Trần không nhịn được liếc mắt, trận này đánh thế nào nữa, không chạy chẳng lẽ còn ở đây chịu chết?
Không dài dòng, bóng dáng của Tiêu Trần hóa thành một vệt sáng màu vàng bắn đi.
Vô Thiên Tôn Giả trong chuyện chạy trốn này rõ ràng là không có kinh nghiệm gì, chậm một nhịp, ngây ngốc nhìn Tiêu Trần chuồn mất.
"Nhanh lên coi, chờ chết à!" Tiêu Trần lại chạy về, kéo tay nhỏ bé mềm mại không xương của Vô Thiên Tôn Giả, chạy như điên.
Người cua và Nho Sinh nhìn mà ngẩn người, dầu gì đường đường cũng là Tôn Giả, nói bỏ chạy là bỏ chạy, thật không biết xấu hổ.
"Má nó, đuổi theo!" Người cua tức giận kêu la như sấm, thề nhất định phải băm Tiêu Trần thành tám mảnh.
"Cậu buông tôi ra trước, tự tôi chạy." Bị Tiêu Trần kéo, Vô Thiên Tôn Giả thật sự có chút không quen.
Là một Tôn Giả, vô số năm qua được người đời yêu quý và kính mến, thế nhưng cũng tạo cho cô ta thành hình tượng cao không thể chạm.
Qua nhiều năm như vậy, Vô Thiên Tôn Giả đều lẻ loi một mình, hiện tại đột nhiên bị Tiêu Trần thân cận như thế, không quen cũng là bình thường.
"Hà hà." Tiêu Trần cười xấu hổ buông tay ra: "Tình huống khẩn cấp, Tôn Giả đừng trách tội."
Vô Thiên Tôn Giả cười, lắc đầu bày tỏ không có vấn đề gì.
Vô Thiên Tôn Giả quay đầu nhìn nói: "Chúng ta chạy như vậy không chạy thoát được đâu."
Tiêu Trần gật đầu, trong lòng hiểu rõ dựa vào thực lực của hai tên kia, đuổi theo mình chỉ là vấn đề thời gian.
Đánh lại đánh không lại, chạy lại không chạy nổi, khiến cho Tiêu Trần rất là đau đầu.
"Có nơi nào ngay cả các người cũng không dám đi không." Vừa chạy trối chết, Tiêu Trần vừa nói.
Đối với loại chuyện chạy trối chết kiểu này, Tiêu Trần có kinh nghiệm rất phong phú.
Loại tình huống này, hoặc là quay đầu trở về cùng hai tên kia cá chết lưới rách, đương nhiên làm như vậy đại khái chính là ngỏm củ tỏi.
Hoặc là tìm cái tuyệt địa, một đầu đâm tới, sinh tử do mệnh.
Là người bình thường, đều sẽ chọn phương án thứ hai.
"Mộ Ma Khôi." Vô Thiên Tôn Giả thốt ra.
Trên Đại Địa Vô Tận có một chỗ, bất luận là kẻ nào cũng không dám đến gần, bao gồm bốn Tôn Giả.
"Còn có một lựa chọn, đi đến vùng đất vô danh."
Đại Địa Vô Tận rốt cuộc có bao nhiêu, không có ai biết được, cái gọi là vùng đất vô danh, chính là địa khu không có ghi chép ại, nơi không có bất kỳ sinh linh nào đặt chân qua.
"Mộ Ma Khôi nguy hiểm cỡ nào?" Tiêu Trần hỏi.
Vô Thiên Tôn Giả giải thích: "Mộ Ma Khôi mai táng sinh linh không hề được ghi chép qua, tất cả ai bên trong đó, đối với tu sĩ đều có lực sát thương chí mạng, tốt nhất là không nên đi."
Tiêu Trần gật đầu, kiểu nơi đi là phải chết ấy cũng không cần chọn.
"Vùng đất vô danh thì sao?" Tiêu Trần tiếp tục hỏi.
Vô Thiên Tôn Giả nói: "Vùng đất vô danh, chưa bao giờ có sinh linh nào đặt chân, tràn đầy bất ngờ, có thể tìm kiếm biến số."
Tiêu Trần cảm thấy như vậy không tệ, chí ít không phải là mười phần chết chắc.
"Cứ luôn chạy tiếp về một hướng, chạy thật lâu là có thể đi đến vùng đất vô danh." Vô Thiên Tôn Giả có chút bất đắc dĩ nói.
"Cần phải chạy bao lâu?" Tiêu Trần hỏi.
Vô Thiên Tôn Giả bài đầu bẻ ngón tay tính toán: "Phía đông ngoài rìa thành thị là Phong Tuyết Thiền m, dựa vào tốc độ của chúng ta, đại khái hai ba năm là có thể đến rồi."
"Phụt..." Tiêu Trần suýt thì phun ra một búng máu.
"Hai ba năm là có thể đến?" Tiêu Trần nghệt mặt ra, tốc độc của mình và Vô Thiên Tôn Giả gần như đã là bước nhảy không gian.
Với tốc độ này còn cần phải chạy hai ba năm, đối với cái chữ Đại này, Tiêu Trần lại có nhận thức mới.
"Nhất Thế Đại Mộng." Lúc này Vô Thiên Tôn Giả đột nhiên quay đầu, phất tay một cái, một mảnh mây mù bốc hơi lượn qua.
Chớp mắt một cái, nơi mắt trần có thể thấy, tất cả đều bị bao phủ bởi mây mù này.
Mây mù che chắn mờ ảo, đúng như tên gọi của nó, giấc mộng một đời, một giấc mộng của Hoàng Lương.
"Đuổi theo rồi, cẩn thận." Vô Thiên Tôn Giả nhắc nhở một tiếng.
Tiêu Trần gật đầu, cảm giác được có hai khí tức khổng lồ phía sau đang lại gần với tốc độ cực nhanh.
Không dám dừng lại, hai người tăng nhanh tốc độ hướng về phía trước chạy như điên.
"Không phân rõ phương hướng rồi."
Trong mây mù, tất cả khí cơ đều bị che đậy, cảm giác phương hướng cũng biến mất toàn bộ.
"Không sao." Giọng Nho Sinh vang lên, tiếp theo từng tiếng sột soạt vang lên.
Vô số con ký sinh trùng rải rác, rất nhanh đã có phản hồi về.
Lúc này một con mắt thật to, đột nhiên mở ra từ đỉnh chóp trời cao, uy áp vô tận đè xuống toàn bộ thiên địa, tựa như cũng muốn nhảy qua.

Bình Luận

0 Thảo luận