Thấy Tiêu Trần có gương mặt mờ mịt, thiếu niên áo xanh chỉ nơi cách đó không xa ở phía trước.
Đằng trước lại có thể xuất hiện một cây táo, trên cây kết đầy quả táo đỏ rực.
"Giúp tôi hái quả táo đi!" Thiếu niên áo xanh ôn hòa nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần giật giật mí mắt, lúc này rồi mà cậu muốn ăn quả táo?
Bất đắc dĩ, Tiêu Trần vẫn bước tới dưới cây táo.
Sau khi tìm kiếm một phen, rốt cuộc tìm được quả táo trông đẹp mắt nhất.
"Này..." Tiêu Trần đưa quả táo cho thiếu niên áo xanh.
Trong mắt thiếu niên áo xanh toàn là vui vẻ, nhẹ nhàng một giọng nói cảm ơn rồi nhận lấy quả táo.
Trong lòng Tiêu Trần đột nhiên chợt hẫng, đã hiểu ra được điều gì đó.
Thiếu niên áo xanh bất đắc dĩ cười cười: "Cậu chính là thông minh như vậy."
Thiếu niên áo xanh chỉ vào cây táo kia: "Nếu như xem tất cả thành cây ăn quả, như vậy duy nhất chính là người trồng nên cái cây táo đó."
"Bây giờ duy nhất đang ngủ say, đợi nàng tỉnh lại rồi, nàng nhất định sẽ đến xem cây ăn quả mình trút xuống tất cả tâm huyết, thấy trái cây chín muồi, nàng sẽ hái xuống."
"Khác nhau chính là, nhà vườn tháo quả táo xuống là vì ăn hoặc là buôn bán, mà duy hái quả táo xuống, là vì làm giống."
"Tất cả sự tồn tại muốn xâm nhập vũ trụ, cũng là vì cái hạt giống này, bởi vì cái hạt giống này có thể trồng ra cây táo mới."
Tiêu Trần nhìn quả táo trong tay thiếu niên áo xanh: "Vũ trụ của chúng ta, chính là quả táo chín ấy!"
Thiếu niên áo xanh gật đầu.
"Vũ trụ của chúng ta tiến hóa quá là nhanh, quá hoàn mỹ, nếu như duy nhất tỉnh dậy, vũ trụ của chúng ta nhất định sẽ bị hái mắt, với tư cách hạt giống."
Thiếu niên áo xanh nói, trong mắt toàn là ưu sầu.
Tiêu Trần dường như đã hiểu được vì sao thiếu niên áo xanh lại làm như vậy, tại sao phải dùng một trận chiến tranh xưa nay chưa từng có để thanh tẩy sạch đa số người tu hành rồi.
Thiếu niên áo xanh nhìn Tiêu Trần, khóe miệng tràn đầy cay đắng: "Tôi chỉ có thể sử dụng phương thức này để dọn dẹp sạch đa số người tu hành, khiến vũ trụ của chúng ta trông không chói mắt như vậy."
Tiêu Trần dừng bước lại, ngồi xổm trên mặt đất.
Nhìn thiếu niên trước mặt, trong lòng Tiêu Trần tràn đầy mâu thuẫn.
Nhin từ toàn cục, Tiêu Trần tán thành mọi hành vi của thiếu niên áo xanh.
Thế nhưng từ tình cảm cá nhân mà nói, trận chiến tranh này đã khiến cho mình mất đi rất nhiều, đặc biệt là Ngục Long, chuyện này đã trở thành tâm ma mà Tiêu Trần không bỏ qua được.
Thiếu niên áo xanh trầm mặc, không thèm nhắc lại.
Một lúc lâu, Tiêu Trần rốt cuộc ngẩng đầu lên, chung quy là trách không được người khác.
Mất đi quá nhiều, chỉ có thể tự trách bản thân mình không đủ mạnh mẽ, nếu như mình đủ mạnh thì tất cả bi kịch sẽ không phát sinh ở trên người mình.
Tiêu Trần vẫn quy việc mất đi tất cả là do bản thân mình.
"Sau đó thì sao?" Tiêu Trần đứng dậy, nhìn mặt trời trên vòm trời.
Ánh nắng kéo dài cái bóng của Tiêu Trần, khiến hắn trông cô độc dị thường.
"Tôi phải đi." Thiếu niên áo xanh đưa tay ra, để ánh mặt trời chiếu lên lòng bàn tay của mình.
"Đi đâu?" Tiêu Trần có chút bất ngờ, bởi vì vấn đề đã được giải quyết, vì sao hắn còn phải rời đi?
Lần này thiếu niên áo xanh không hề có ý giấu giếm, nói thẳng ra mục đích của mình: "Đi vùng đất vô hạn."
"Vượt qua tứ đại giới, xuyên qua ngoại vực, đi tới vô hạn."
"Đi làm gì?" Tiêu Trần hỏi, chẳng biết tại sao trong lòng có chút bi thương.
"Bảo vệ duy nhất." Thiếu niên áo xanh trả lời, khiến Tiêu Trần rất giật mình.
Tiêu Trần nghi hoặc hỏi: "Bảo vệ duy nhất? Không phải nàng muốn hái vũ trụ của chúng ta sao? Tại sao phải đi bảo vệ nàng?"
Thiếu niên áo xanh lắc đầu: "Nàng là mẹ của tất cả, là người sáng tạo nên tất cả, hơn nữa nàng hái vũ trụ không phải là vì lớn mạnh bản thân mình, mà là vì làm giống."
"Chúng ta không thể bởi vì nàng muốn hái vũ trụ, mà cho rằng nàng là một người tội ác tày trời, nàng chỉ là muốn quản lý mọi thứ mình sáng tạo tốt hơn thôi."
"Nếu như nàng bị dân du cư tìm thấy, bị dân du cư nuốt chửng, như vậy mọi thứ nàng sáng tạo đều phải biến mất, tôi phải đi bảo vệ nàng."
"Vì cậu, vì tôi, vì mọi người, tôi phải đi."
Giọng điệu của thiếu niên áo xanh tuy ôn hòa, nhưng lại tràn đầy sự quyết tuyệt không thể kháng cự.
Thiếu niên áo xanh lại cầm tay Tiêu Trần, lần này Tiêu Trần không có cự tuyệt.
"Tôi sẽ chết." Thiếu niên áo xanh mỉm cười: "Tôi đã nhìn thấy cái chết của mình, thế nhưng tôi vẫn phải đi."
Tiêu Trần trầm mặc, không biết phải đáp lại thế nào.
"Dân du cư rất lợi hại à?" Tiêu Trần hỏi.
Thiếu niên áo xanh gật đầu: "Thật ra có một số người như chúng ta, thấy rõ tất cả tồn tại, bọn họ đều nghĩa vô phản cố đi đến vùng đất vô hạn, đi bảo vệ nàng."
"Cậu cũng phải đi." Thiếu niên áo xanh nhìn Tiêu Trần, nhẹ nhàng gật đầu: "Nhưng không phải hiện tại."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận