Toàn bộ Thiên Trì không ngừng sôi trào nổi sóng, cảnh tượng y như ngày tận thế.
Bởi vì vòng xoáy đen bao phủ, dáng vẻ Địa Cầu bỗng chốc như biến thành địa ngục.
Vạn vật bắt đầu tàn lụi, một lượng âm khí lớn ào ạt xâm chiếm địa cầu.
Trên thế giới xuất hiện đủ các hiện tượng kỳ lạ, âm vật cũng hoạt động vô cùng sôi nổi.
Đợi đến khi mọi người nhận ra Trường Bạch sơn đã xảy ra chuyện lớn, Yêu tộc, Nhân tộc, Ma tộc, Thần tộc... lúc này, tất cả các chủng tộc có chút thực lực đều đã tập trung toàn bộ chiến lực, nhanh chóng lao tới Trường Bạch sơn.
Nhất thời gió nổi mây phun.
"Công tử, ngài không thèm quản ạ?" Tương Tư có hơi không đành lòng hỏi.
Nếu những khí âm này tồn tại trong dương thế quá lâu, nó sẽ gây ra cái chết cho vô số sinh linh.
Lúc này, Tiêu Trần ma tính nhìn vào hư không phía xa hơn, ánh mắt lập tức thay đổi.
Trong con ngươi đen kịt của hắn xuất hiện một tinh đồ với vô số ngôi sao chớp tắt bất định.
Tiêu Trần ma tính nhẹ nhàng quẹt một vòng vào không gian trước mặt, trên tay hắn lập tức xuất hiện một thanh trường đao.
Đó chính là bản thể của Tương Tư.
Tiêu Trần ma tính nắm chặt chuôi đao, tiện tay vung lên.
Một luồng đao khí đen khổng lồ dài hàng ngàn trượng điên cuồng lao ra.
Đao khí dọc theo mặt đất vọt thẳng đến trung tâm chiến trường, khí tức cuồng bạo của nó cuốn sạch mọi thứ xung quanh.
Mọi người khiếp sợ nhìn đao khí.
Hình như khí tức khiến người ta không ngừng run rẩy này chỉ người kia mới có được.
Đao khí không có ý làm tổn thương bất kỳ ai, khi đến trung tâm chiến trường thì đột ngột dừng lại, im bặt.
Lúc này, một thanh trường đao cũng hạ xuống đây, giọng nói lạnh lùng vang lên giữa thiên địa:
"Chó ngốc, không được đánh nhau."
Sau đó, thân hình Tiêu Trần ma tính giống như tên lửa, đột ngột phi lên từ mặt đất rồi lập tức biến mất tại chỗ.
"Công tử, ngài đi đâu vậy? Chờ tôi với."
Tương Tư cuống đến mức trong mắt đong đầy nước, nhìn theo bóng dáng Tiêu Trần ma tính biến mất, căn bản là không đuổi kịp.
"Coi chừng thanh đao cho tốt, đừng để bọn họ đánh nhau."
Giọng nói của Tiêu Trần ma tính từ trên trời xanh truyền vào tai Tương Tư.
...
"Áu, áu, áu..." Tiếng chó sủa vui vẻ phát ra từ vòng xoáy lớn.
Một chuyện kỳ lạ khiến người ta phải mở rộng tầm mắt đã xảy ra, móng vuốt lông xù to như quả núi kia bắt đầu dùng tốc độ tên lửa mà thu nhỏ lại.
Sau đó, một con chó lông xù mập mạp nhảy ra khỏi vòng xoáy.
Kích thước của nó đã co lại, chỉ cỡ một chiếc ô tô con nhưng so với chó bình thường thì vẫn rất lớn.
Thế nhưng so với móng vuốt đã lộ ra lúc trước thì có khi còn chẳng bằng một sợi tóc, à một sợi lông của nó.
Đại hắc cẩu mặt núc ních thịt, nhìn rất ngây thơ đáng yêu. Nó sủa vài tiếng về phía bầu trời, như thể đáp lại câu nói của Tiêu Trần ma tính.
Sau đó chó đen nhảy nhót đến trước thanh trường đao, vui vẻ chạy vòng vòng.
"Trấn Ác Ti đại nhân." Minh Tư nhìn con chó bự đen thùi kia, vẻ mặt sốc đến tận óc.
Rõ ràng gọi ngài đến đánh nhau, sao bây giờ lại thành đến chơi vầy trời?"
Hơn nữa bóng người vừa rời đi chắc chắn là tên kia, không lẫn vào đâu được.
"Ấy, ấy, ấy, Đại Đế, ngài chờ tôi với."
Nhìn về phía Tiêu Trần ma tính biến mất, Long Manh Manh hô to gọi nhỏ, muốn nhấc mông đuổi theo.
Kết quả lại bị Thanh Long giam giữ tại chỗ, không thể động đậy.
"Con bé chết tiệt này, nghĩ hoạ cháu gây ra chưa đủ lớn hả?" Thanh Long tức giận lẩm bẩm.
Còn phía dưới, Từ Kiến Quân cùng những người khác nhìn theo bóng dáng đã biến mất kia, cả người run lên vì phấn khích.
Tôi nhìn anh anh nhìn tôi, trong mắt đều hiện lên vẻ kinh hỉ và không thể tưởng tượng nổi.
"Anh Tiêu Trần."
Vương Đa Đa nắm Thương Long Hào Giác đã mất đi màu sắc vốn có. Cô nhìn khoảng không phía trước, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
"Minh Tư đại nhân, không có Trấn Ác Ti đại nhân hỗ trợ, các ngài còn muốn đánh không đây?"
Thanh Long nhìn Minh Tư đang tức đến ói máu, có chút trêu chọc hỏi.
"Ta..."
Minh Tư nhìn con chó đen to xác kia, rất muốn mắng vài câu nhưng lại không dám.
Là thú gác cổng của Minh Phủ, Trấn Ác Ti tên tuổi vang dội lẫy lừng, cho dù là thực lực hay địa vị thì đều cao hơn hắn ta rất nhiều.
Đại hắc cẩu không nhịn được, liếc mắt nhìn Minh Tư một cái. Sau đó cánh mũi nó đột nhiên giật giật, điên cuồng vẫy đuôi, vui vẻ chạy về phía xa.
Hành động của đại hắc cẩu đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Một bóng dáng yểu điệu xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Tương Tư đáng thương nhìn trời, không biết nên giải quyết tình huống trước mắt như thế nào.
Công tử muốn nó trông chừng đám người này, không cho họ đánh nhau nhưng nó là một cô gái yếu đuối thì ngăn cản kiểu gì chứ?
"À, chào mọi người."
Tương Tư yếu ớt lên tiếng chào hỏi với Quỷ quân phô thiên cái địa dưới đất cùng Thanh Long khổng lồ trên trời.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận