Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 210: Đấu võ

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:06:10
Lúc này bóng dáng mơ hồ vừa bị ném bay lồm cồm bò dậy. Tiêu Trần thấy cô ta như vậy thì không nhịn được cười, bảo: "Người đẹp giống như cô thật sự hiếm thấy đấy!"
Khí đen trên người bóng dáng mơ hồ đã bị tách ra, để lộ bề ngoài vốn có.
Điều ngoài dự kiến của Tiêu Trần là kiểu thời trang của người phụ nữ này cực kỳ mới lạ.
Không thể nghi ngờ gì nữa, đây là một người phụ nữ rất xinh đẹp. Mái tóc dài có hơi xốc xếch cũng không giấu đi được vẻ mỹ lệ duy nhất của người này chút nào. Trên khuôn mặt tinh xảo, đẹp đẽ nhìn như yếu ớt lại thấp thoáng một vẻ đẹp trai khiến người ta kính sợ.
Bộ quần áo trong thoải mái màu tím nhạt hơi trung tính cực kỳ hợp với cái áo khoác màu đen bạc. Khi cô ta mặc vào thì lại làm lộ ra mấy phần gợi cảm riêng biệt. Cổ áo chữ V vừa hay phô ra đôi xương quai xanh hoàn mỹ của cô ta. Một cái quần jean bó, đáy thấp màu xanh nhạt phối với một cái thắt lưng màu trắng bạc, lại thêm đôi giày trắng phổ thông, vừa hay lại làm nổi bật hai chân thon dài kia của cô ta.
Khi nhìn người phụ nữ ở trước mặt này, ngay cả Tiêu Trần cũng không kìm được mà tán tụng một câu.
Chưa kể trên da thịt của cô gái này lấp lánh một loại ánh sáng nhàn nhạt. Điều này khiến cho cô ta trông càng thần thánh, không thể xâm phạm.
Người phụ nữ lau máu ở khóe miệng đi, nhìn chằm chằm vào dưới khe núi không ngơi nghỉ. Nơi đó đã bị bao phủ bởi bụi mù.
"Tương Thần thức tỉnh rồi." Người phụ nữ yếu ớt nói ra những lời này, rồi hệt như đã dùng hết toàn bộ sức mạnh, ngồi phủ phục dưới đất.
Tiêu Trần tò mò nhìn xuống bên dưới khe núi, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc là thứ đồ chơi gì mà lại có thể dọa người phụ nữ này đến thành như vậy.
Chưa nói tới gì khác, người phụ nữ này tuyệt đối là người mạnh nhất mà Tiêu Trần từng gặp được trên địa cầu, không ai sánh bằng.
Thậm chí sức mạnh của người phụ nữ này có thể ngang bằng với Huyết Tu La mà Tu La Nhãn đã triệu hồi ra.
Lúc này, đám mây tích điện bị tan ra hồi phục lại với tốc độ cực nhanh, một cột sấm to bằng lu nước bổ mạnh xuống bên dưới khe núi.
'Ầm! '
Một luồng sóng vô hình tràn lên từ bên dưới khe núi, cả mảnh đất hầu như cũng hơi trũng xuống. Tuy nhiên, cột sấm xanh nhạt, hùng hổ kia lại đột nhiên không còn âm thanh nữa, dường như đã bị người ta phá tan mất.
Tiếp đó, một bóng người cao lớn đột nhiên bay lên từ bên dưới khe núi, tốc độ không hề nhanh, cực kỳ thong dong.
Bóng người này cao lớn, tráng kiện lạ thường, nhìn qua đã thấy là một người trung niên khoảng hơn ba mươi, tướng mạo uy nghiêm, khí chất vững vàng. Quần áo trên người hắn ta rách rưới đủ chỗ, giáp sắt trên người va vào nhau leng keng, tiếng vang không ngừng.
Thứ khiến Tiêu Trần quan tâm là đôi mắt của người đàn ông này có màu đỏ tươi lạ thường, hệt như muốn nhỏ ra máu vậy. Đôi mắt này thấp thoáng một vẻ hờ hững không để ai vào mắt.
Cùng với sự xuất hiện của bóng dáng này, một cảm giác áp bức làm người ta hít thở không thông bao trùm lấy mảnh trời đất này.
Trên ngọn núi màu trắng xám bắt đầu xuất hiện những vết nứt to lớn, hệt như nó không chịu nổi áp lực khủng khiếp này vậy.
'Phụt! '
Dường như người phụ nữ đang nằm co quắp trên mặt đất kia cũng bị luồng khí thế không gì sánh kịp này làm ảnh hưởng, phun ra một ngụm máu tươi lớn.
Một loại tử khí bao bọc lấy người phụ nữ. Mặc dù đã được tử khí che chở, không phải chịu thêm áp lực khiến người ta khó thở nữa, nhưng người phụ nữ căn bản là không cảm kích, chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Trần đầy hung dữ. Đây chính là kẻ đầu sỏ dẫn đến tất cả mọi thứ hiện tại.
'Ầm! '
Chân của bóng người bay từ dưới khe núi lên kia giẫm mạnh một cái, mảng lớn, mảng nhỏ cố định của ngọn núi dưới chân hắn ta bị nứt ra. Dường như chỉ cần hắn ta tăng thêm chút sức nữa thì ngọn núi sẽ đổ sụp vậy.
Dựa vào sức mạnh một giẫm này, bóng người xông thẳng tới chân trời, lại muốn dùng xác thịt để phá tan đám mây kia.
Thiên lôi to lớn hung hăng ập xuống, nhưng bóng người vọt lên căn bản không quan tâm trận oanh kích khủng khiếp này, trong mắt dường như chỉ có khoảng đám mây kia đang xoáy lại.
Bóng dáng màu đen bay về phía thiên lôi, đột nhiên đánh ra một quyền.
Sau một quyền nhìn như nhẹ bẫng không có chút sức lực nào, cả khoảng thiên lôi đang xoáy lại bỗng bắt đầu nứt toác ra thành từng mảng, từng mảng một.
Chỉ trong vài cái nháy mắt, khoảnh mây đen đã bị một quyền này đánh cho tan ra không còn.
Mây đen trên bầu trời tan đi, trăng máu soi sáng mặt đất một lần nữa.
"Vụt!"
Bóng dáng màu đen trở lại đỉnh núi một lần nữa, đứng đối diện với Tiêu Trần.
Tiêu Trần cảm thấy thú vị, đánh giá con người được xưng là cương thi thủy tổ Tương Thần.

Bình Luận

0 Thảo luận