"Đứng lên, không được dập đầu, chân không phải dùng để quỳ xuống."
Tiêu Trần ma tính tay cầm trường đao, khắp người ma khí ngút trời.
Hàn ý mạnh bạo như cuồng phong thổi qua.
"Con kiến hôi."
Tiêu Trần ma tính nhìn những người xung quanh, đều lười giơ tay lên giết bọn chúng.
Dưới ma khí khổng lồ, mọi người như rơi vào hầm băng, da bị đông cứng xuất hiện các vết nứt.
Lúc này mọi người mới hiểu được hai chữ Đại Đế này đến cùng có ý nghĩa gì.
"Đi."
Lúc này Tử Triều dưới chân Tiêu Trần ma tính giống như một con cự mãng chuyển động.
Tử Triều tràn ngập tử khí không ngừng thu hẹp lại, cuối cùng hóa thành một vòng nước màu đen, vây quanh Tiêu Trần nhân tính và Trương Đại Pháo.
"Đi ra."
Phía trên vòng nước xuất hiện từng luồng khói đen, một bóng người hư ảo xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người.
Bóng người này ăn mặc trường bào rách nát, thân thể gầy trơ cả xương, dường như trên chỉ còn lại một lớp da dính vào xương cốt
Trong hốc mắt trống trơn không có nhãn cầu, chỉ có ngọn lửa màu xanh lam đang nổi nhấp nháy.
"Á á á, xấu như vậy, đổi cái khác đi."
Tiêu Trần nhân tính sợ đến kêu to.
Tiêu Trần ma tính mặc kệ người này, nói với bóng dáng gầy trơ xương: "Nếu như đã lâu rồi tôi còn không trở về, thì dẫn hắn rời khỏi đây."
Da đầu Tiêu Trần nhân tính sắp nứt, mẹ nó hắn đang nói di ngôn à?
"Này này này, cậu làm cái gì?" Tiêu Trần nhân tính nhanh chóng vung loạn bàn tay.
"Đến."
Tiêu Trần ma tính nhìn về phía Xích Triều phương xa.
Một cánh cửa lớn kỳ dị đầy phù quỷ dị, chẳng biết xuất hiện ở trong hư không tự lúc nào.
Mấy con trùng Vương to lớn, nằm rạp xuống ở phía dưới cửa lớn, giống như là đang chuẩn bị nghênh đón nhân vật chí cao vô thượng.
"Hu hu, cậu đừng chết, chúng ta còn chưa kết hôn mà!"
Tiêu Trần nhân tính lau nước mắt như thể bị điên.
"Phụt" xung quanh vang lên tiếng phun máu.
"Kết cái con mẹ mày ấy." Tiêu Trần ma tính đầy đầu hắc tuyến.
"Ta chỉ sợ tiến vào chiến đấu đánh lâu dài, thời gian sẽ chậm trễ rất lâu."
"Phù mẹ nó cậu phải nói rõ chứ!" Tiêu Trần nhân tính thở dài ra một hơi.
"Đến."
Bỗng nhiên Tiêu Trần ma tính nắm chặt tay, trong hư không bỗng nhiên sáng lên.
Mọi người sợ hãi sắc mặt thay đổi, có người thậm chí bị dọa đến mềm cả chân.
Một ngôi sao đang bùng cháy mãnh liệt, từ phương xa đánh tới cực nhanh.
Những nơi ngôi sao đi qua, vô số trùng trực tiếp bị bốc hơi.
Áp lực kinh khủng, đè mọi người chỉ có thể nằm rạp xuống.
Tu sĩ có tu vi khá thấp xung quanh, thậm chí trực tiếp bị áp lực này đè phun ra máu tươi.
Thân hình Tiêu Trần ma tính bỗng nhiên bay lên.
"Đi."
Tiêu Trần ma tính phất tay.
"Phu quân, em sẽ ở đây chờ chàng trở về."
Không biết Tiêu Trần nhân tính lấy ra một cái khăn tay từ đâu, làm dáng khua tay.
Toàn thân Tiêu Trần ma tính run run một cái suýt chút nữa ngã lộn nhào xuống đất.
"Ầm!"
Tiêu Trần ma tính rơi lên ngôi sao, ngôi sao đang nhanh chóng tiến lên đột nhiên thắng lại.
Thân hình xấu xấu ấy, cùng Trương Đại Pháo cung kính cúi người xuống, bái một cái thật sâu.
"Đại Đế, công đức vô lượng."
Tiêu Trần ma tính chậm rãi giơ đao trong tay lên, từng âm thanh to lớn, truyền khắp tinh không.
"Tiến một đao, lui một đao, ta chỉ một đao, ai cản được đao? Sớm cũng giết, muộn cũng giết, dù sao đều giết, không bằng nhanh giết!"
Một luồng khí thế vô cùng xẹt qua trên không, điên cuồng xông tới.
Luồng khí thế này như gió thu cuốn hết lá vàng, yên tĩnh không tiếng động, rồi lại cắt lấy tất cả.
Đại quân Xích Triều đối mặt với luồng khí thế này, đột nhiên ngừng lại, không gian dường như bị đọng lại.
Đột nhiên hư không phía trước vang lên tiếng rắc rắc vỡ vụn, nơi ấy giống như mặt gương vỡ vụn ra.
Ngay sau đó toàn bộ hư không đều biến thành màu đỏ.
Vô số trùng và cự thú, nhất thời bỗng nhiên hóa thành thịt nát, máu tươi giống như thác nước nhuộm đỏ tất cả.
"Đi!"
Ngay sau đó ngôi sao bùng cháy dữ dội dưới chân giống như ô tô rót đầy dầu, mở hết mã lực, thẳng tắp đánh tới cửa lớn quỷ dị kia.
"Xem bom tấn, xem bom tấn."
Tiêu Trần nhân tính kéo tay Trương Đại Pháo qua.
Cẻ mặt Trương Đại Pháo ngơ ngác: "Tiểu công tử, ngài đây là?"
"Xem giang sơn trong lòng bàn tay, nhanh lên một chút."
Trương Đại Pháo dở khóc dở cười, thuận tay lau chút máu ở trên lòng bàn tay, vẽ một cái phù.
Hình ảnh phương xa, rõ ràng xuất hiện ở trên lòng bàn tay.
Lúc này hình hài như bộ xương cũng đi tới.
Tiêu Trần nhân tính sợ đến gọi bậy: "Mi, mi, mi đừng tới đây, nếu không... tôi la lên đấy!"
"Tiểu công tử, là sợ tướng mạo của tôi sao?" Bóng người dừng bước lại, cung kính hỏi.
Tiêu Trần nhân tính liếc mắt: "Dáng vẻ của mình như ác quỷ, mà còn không ngại hỏi vậy?"
"Tôi ấy, thực ra cũng không quá quan tâm việc tướng mạo này, thế nhưng bộ dạng của cậu như vậy, thực sự quá ghê người, tôi chịu không nổi."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận