Bọn nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, trăm miệng một lời, "Tất cả nghe ca ca sắp xếp."
Xem ra tư tưởng công tác của Từ Kiến Quân làm rất tốt!
Nhìn bọn nhỏ biết điều như vậy, đều đỏ những người còn lại con mắt ghen tỵ, một lần mang đi ba trăm người, thật là không biết xấu hổ.
Chọn hài tử tốt, Tiêu Trần nhân tính lại ôm lấy tiểu tử kia trong tay Tiêu Trần thần tính.
Tiểu gia hỏa này là kiếm phôi trời sinh, không tu kiếm tiên, đó không phải là phạm tội sao?
Mấy người vẫn luôn nhìn chòng chọc Nam Cung Sơn rốt cục yên lòng, thật may là Tiêu Trần nhân tính có con mắt tốt.
"Sữa bột, tã lót, giặt quần áo." Tiêu Trần nhân tính lấy ra một đống lớn nhét vào trong tay Nam Cung Sơn, "Nuôi trẻ đàng hoàng, cho nó béo trắng rõ chưa?"
"Yên tâm, tất cả đứa bé Thục Sơn đều coi như là của mình." Nam Cung Sơn phóng lớn kiếm tiên. Cung Sơn lấy ra một đống đồ vào tay Nam Cung Sơn, để cho bọn nhỏ được thức dậy, chắp tay nói với Tiêu Trần nhân tính: "Cáo từ, nếu có cơ hội, nhất định tới Thục Sơn làm khách."
"Người tiếp theo." Tiêu Trần nhân tính vui vẻ hô lên.
Mọi người xúm lại, lần này không chịu nhường nhau, nếu lại chịu thua, e rằng cuối cùng ngay cả súp cũng không còn mà uống.
Cảnh tuyển dụng đang tốt đẹp ngay lập tức trở thành một chợ rau bát nháo.
Bình thường nguyên một đám tu sĩ có uy tín danh dự lớn, hiện tại không còn màng gì đến mặt mũi nữa, chống eo, giật tóc, kéo quần áo, ném chân đen, dùng đủ loại chiêu thức hạ lưu, chỉ để có thể xông lên trước.
Còn về mặt mũi? Thứ đó cũng chẳng thể ăn được, nếu truyền thừa tông môn tuyệt tự, đó mới là tội lớn.
"Xếp hàng cho lão tử." Tiêu Trần nhân tính gầm lên, khiến cho mọi người chấn động đến nổ đom đóm mắt.
Lúc này mọi người mới nhớ ra có một vị siêu cấp đại cao thủ ở đối diện.
"Theo thực lực của môn phái, kẻ nào mạnh hơn sẽ đến trước." Tiêu Trần nhân tính trực tiếp giải quyết vấn đề xếp hàng.
Mặc dù mọi người đều bất mãn nhưng cũng không dám thúc ép quá, chỉ có thể xếp hàng từng người một theo ý của Tiêu Trần nhân tính.
Điều khiến Tiêu Trần ngạc nhiên là, nữ tử xếp hàng phía trước nhất lại là nữ tử Vương Nguyệt Đồng, hơn nữa nhìn dáng vẻ của mọi người thì việc nàng xếp thứ nhất, không ai có ý kiến gì cả.
Vương Nguyệt Đồng thi lễ với Tiêu Trần nhân tính, trước đây, nữ tử này chỉ quan sát từ một phía và không tranh đoạt cho bất cứ điều gì, mang lại cảm giác tách biệt.
Bây giờ lại xếp hàng thứ nhất, có vẻ như là thực sự có gì đó.
Tiêu Trần nhân tính gật đầu, "Bắt đầu đi!"
Vương Nguyệt Đồng mỉm cười và giới thiệu với những người đó.
"Tên tôi là Vương Nguyệt Đồng, đến từ Nhược Thủy cung, là nhất mạch của đại thần Thiên Ngô, chủ tu thần thông hệ thủy, có hàng nghìn loại nước khác nhau trong cung điện, nếu lựa chọn Nhược Thủy cung, có thể có được đãi ngộ rất tốt."
"Thiên Ngô đại thần." Tiêu Trần nhân tính vẻ mặt mờ mịt, sao lại chưa từng nghe qua.
"Đại thần mạnh nhất của hệ thủy trong thời đại trái đất vô tận, một trong những vị thần lớn hàng đầu, người chưởng quản tất cả những việc liên quan đến nước, hơn nữa sau khi vẫn lạc, thân hóa ba ngàn dị thủy, một kẻ ngốc trong số đó cũng có thể phi trùng thiên." Giọng nói của Bàn Cổ Tà Tướng vang lên trong lòng Tiêu Trần.
Tiêu Trần nhân tính nghe rồi gật đầu, môn phái này không tệ, tài nguyên tu luyện rất tốt.
Sau khi Vương Nguyệt Đồng nói xong, nàng đưa tay ra nhẹ nhàng vẽ lên biển dưới chân mình.
Cả vùng biển đột nhiên trở nên yên tĩnh, sau đó biển như trở nên sống động, nhiều bức tranh tráng lệ khác nhau nổi lên trên mặt biển.
Vương Nguyệt Đồng múa uyển chuyển trong những bức họa này, giống như một tiên nữ đã rời khỏi thế giới một mình, vẽ mỹ nữ lại càng đẹp hơn.
Trong điệu múa có tiếng nước chảy làm nhạc đệm, tiếng đàn ding ding dong nghe vô cùng vui tai.
Đôi chân của Vương Nguyệt Đồng rất đẹp, theo điệu múa, đôi chân thon dài như ẩn như hiện, quả thực là muốn mạng mọi người.
Khẽ múa khuynh thành, nói chính là như vậy.
Tất cả mọi người nhìn đều mê mẩn, thường ngày không có cơ hội nhìn thấy vũ kỹ trong tranh này, nhưng bây giờ nhờ có mấy người này mà có thể mãn nhãn.
Sau khi điệu nhảy kết thúc, Vương Nguyệt Đồng nhẹ nhàng thi lễ với đám tiểu gia hỏa.
Các cô bé trong đám trẻ sớm trợn mắt há mồm, cô gái nào mà chẳng có được giấc mơ về tiểu tiên nữ.
"Bộp, bộp." Hai cái tát vang lên.
Độc Cô Tuyết và Tiêu Trần thần tính, rất ăn ý mà đánh vào chân Tiêu Trần nhân tính.
"Lau nước miếng được không?" Tiêu Trần thần tính vỗ một cái còn chưa đủ liền véo thịt bên hông Tiêu Trần nhân tính, nhéo một cái, hung dữ hỏi: "Nhìn có đẹp không?
"Hì hì." Tiêu Trần nhân tính lau nước miếng, vẻ mặt nghiêm túc, "Nhìn không đẹp, kém xa so với các người."
Mọi người vẻ mặt khinh thường, nước miếng gần như nhỏ giọt trên mặt đất, còn khẩu thị tâm phi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận