Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 720: Dám làm dám chịu (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Đây là sự thống khổ bực nào, chưa từng trải qua thì vĩnh viễn không thể nào tưởng tượng được.
Tiếng khóc không ngừng truyền tới, đệ tử Kính Hoa tông không dám nhìn nữa, tất cả đều lau nước mắt xoay người sang chỗ khác.
Ngày này, Lâu Vô Nguyệt Kính Hoa tông, cao thủ hàng đầu Nhân Diệt Cảnh, chuộc tội cho chính mình, cũng vì cứu Kính Hoa tông, tự tuyệt trước Thủy Nguyệt sơn.
Khô Thân đại sư khẽ nhắm mắt lại, trong miệng bắt đầu niệm Vãng Sinh Chú, kim quang ôn hòa bao phủ thiên địa.
Ông muốn con bé dám làm dám chịu, dám nói vì thiên hạ thương sinh có thể đi nhẹ nhõm một chút.
"Trong vòng ba ngày, Kính Hoa tông sẽ giải tán, đồng thời chiêu cáo thiên hạ."
Bạch Tử Yên nhìn đệ tử phía sau, lạnh lùng nói ra, móng tay đã đâm sâu vào trong lòng bàn tay, máu me đầm đìa, nhưng cô cũng không hề hay biết.
"Lâu thí chủ, cô có thể cho môn hạ đệ tử đi đến chùa Tiên Thảo của tôi tu hành, coi như là tăng thêm chút sức sống cho chùa Tiên Thảo đi."
Khô Thân đại sư nói với Bạch Tử Yên.
Mặt của Chương Hồi Thiên đã âm trầm như nước, con lừa trọc già này đúng là muốn che chở những người này.
Bạch Tử Yên nhẹ nhàng ôm lấy thi thể của Lâu Vô Nguyệt, chuẩn bị rời khỏi.
"Chờ đã." Chương Hồi Thiên gọi Bạch Tử Yên lại: "Còn có một điều kiện chưa thực hiện, giao Tiêu Trần ra."
"Được."
Bạch Tử Yên không chút do dự, đáp ứng ngay lập tức.
Các trưởng lão và đệ tử nhìn Bạch Tử Yên với vẻ khó tin, bởi vì Bạch Tử Yên là người thương yêu Tiêu Trần nhất.
Bạch Tử Yên nhìn mọi người xung quanh một vòng lạnh lùng nói: "Mọi người đều đến chùa Tiên Thảo cả đi, hiện tại đi ngay, người dừng lại giết không tha."
Ngón tay Bạch Tử Yên nhập lại thành kiếm, một vệt kiếm khí như ánh sáng chém vào chính giữa Thủy Nguyệt sơn.
Thủy Nguyệt sơn xinh đẹp bị chém đôi, chỉ sợ đây là lần đầu tiên Thủy Nguyệt sơn bị chém đứt trong mười mấy vạn năm qua của Kính Hoa tông.
Với tư cách là biểu tượng của Kính Hoa tông, Thủy Nguyệt sơn đứt có nghĩa Kính Hoa tông đã trở thành lịch sử.
Bạch Tử Yên ôm thi thể của Lâu Vô Nguyệt biến mất giữa không trung.
Mộng Phạm nhìn đệ tử khóc không thành tiếng, thúc giục: "Mau xuống núi thôi, đi chùa Tiên Thảo tu hành, không bao giờ can dự vào chuyện thế gian này nữa."
"Đi thôi, đi thôi."
"Tuệ Khả." Khô Thân đại sư nhẹ nhàng hô một tiếng.
Một tiểu hòa thượng thanh tú đi ra từ phía sau.
"Sư phụ."
"Mang các thí chủ đi chùa Tiên Thảo, dọc đường đi có thể dừng lại ở Nho môn và Đại Hà tông, đi thôi."
Nho môn và Đại Hà tông cũng là tông môn lớn, cũng là số ít tông môn cùng tiến cùng lùi với Kính Hoa tông.
Hai tông môn này đều tu hạo nhiên chính khí, là danh môn chính tông chân chính.
Khô Thân đại sư rất từ bi, thế nhưng không ngu.
Ông biết mấy người Chương Hồi Thiên kia chắc chắn sẽ không tha cho mấy đệ tử của Kính Hoa tông.
Đệ tử Kính Hoa tông đều là người có thiên phú vô cùng tốt, hơn nữa còn là kiếm tu, nếu như không chém tận giết tuyệt, sợ rằng sau này ai cũng không dự đoán được sẽ có biến cố gì xảy ra.
Đoạn đường đi này cần có Nho môn và Đại Hà tông che chở, chỉ cần về đến chùa Tiên Thảo, Chương Hồi Thiên ông ta dù có một trăm lá gan cũng không dám đi giương oai.
Bởi vì chùa Tiên Thảo từng là nơi viên tịch của một vị Thánh tăng.
Mạch của Thánh tăng đã sớm khai chi tán diệp, trở thành một chi nhánh rất đặc thù của Phật môn.
Tên là "Ác Đồ", chủ trương sát sinh cứu thế.
Bọn họ cho rằng giết một phần nhỏ người có thể cứu một phần lớn người, luôn hành tẩu trong thế gian.
Những hòa thượng bạo lực ấy rất ít khi xuất hiện tại nơi Trung Nguyên đại lục nhỏ bé này.
Thế nhưng cứ cách mỗi mười năm, bọn họ đều sẽ trở về tế bái.
Nếu như bị những hòa thượng đó phát hiện Chương Hồi Thiên dám để cho Thánh địa nhuốm máu, chỉ sợ ông ta cũng không cần làm tông chủ Thiên Kích tông nữa.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng mà Chương Hồi Thiên không dám trở mặt với Khô Thân đại sư.
"Đi thôi, đi thôi!"
Mộng Phạm không ngừng thúc giục, mọi người gào khóc, lưu luyến không rời đi khỏi Thủy Nguyệt sơn, rời khỏi nhà của các cô.
Không lâu sau Bạch Tử Yên quay lại, trên tay dính đầy bùn đất.
Cô đi thẳng vào trong một cung điện nhỏ, nhìn Thủy Sanh Sanh ôm Tiêu Trần, khẽ nở nụ cười lộ ra vẻ sầu thảm.
"Sanh Sanh, không còn nhà nữa."
Thủy Sanh Sanh nhìn Bạch Tử Yên với đôi mắt sưng húp, miệng mở rộng, không biết nói cái gì.
"Bọn họ muốn chúng ta giao Trần Trần ra."
Nghe lời này, Thủy Sanh Sanh như một con hổ phát điên, sắc mặt trở nên dữ tợn.
Con của mình, sao có thể giao ra được?
"Tôi chỉ có một lựa chọn, chết ở chỗ này cùng Kính Hoa tông, mang theo Trần Trần đi cùng."
Bạch Tử Yên vươn tay, ý bảo Thủy Sanh Sanh giao Tiêu Trần cho mình.
Thủy Sanh Sanh ngây ngốc nhìn Bạch Tử Yên nói: "Không có lựa chọn khác sao? Có thể đổi mà! Dùng mạng của tôi đổi mạng của Trần Trần."

Bình Luận

0 Thảo luận