"woohoo"
Lưu Tô Minh Nguyệt nhai hết đùi gà, ngậm một miệng thịt, đưa viên ngọc Sơn Thần xuất hiện dị thường tới trước mắt Tiêu Trần.
Tiêu Trần cầm lấy ngọc Sơn Thần nghiêm túc nhìn, dù sao cũng không hiểu, bèn giả bộ làm màu.
"Chà, anh nghĩ hình như "bác gái" tới thăm nó rồi đó. Nó không thoải mái nên mới sáng lên." Tiêu Trần bệnh thần kinh nhập, não động vô cùng lớn.
"Bác gái là gì vậy?" Lưu Tô Minh Nguyệt tò mò lật qua lật lại ngọc Sơn Thần, dường như muốn tìm bác gái mà Tiêu Trần nói.
"Anh cũng là gà mái đây!" Tiêu Trần nào có thời gian để tâm đến chuyện này, tốc độ lại tăng lên vài phần.
"Ồ không sáng nữa rồi." ngọc Sơn Thần tò mò chọc ngọc Sơn Thần.
Trong lòng Tiêu Trần khẽ động, bóng dáng quay trở lại vị trí vừa rồi.
"Lại sáng nè." Lưu Tô Minh Nguyệt vẻ mặt mơ hồ.
"Xem ra, ngọc Sơn Thần đã cảm nhận được thứ gì đó." Lúc này kinh nghiệm rất quan trọng.
"Nhìn kỹ nhé, khi nào thì gọi anh." Tiêu Trần bay sang bên phải.
"Hả? Nó lại không sáng nữa." Lưu Tô Minh Nguyệt nhìn qua ôm Ngọc Sơn Thần.
Tiêu Trần lại bay sang trái.
"Sáng rồi, sáng rồi, bác gái của nó lại đến rồi." Lưu Tô Minh Nguyệt vui vẻ nhảy dựng lên.
Đầu Tiêu Trần đầy hắc tuyến, con bé này thật đúng là vừa học đã lập tức khoe khoang.
Dù sao tầm nhìn đã bị biển mây chắn mất, không tìm được ngọn núi cao nhất, vì vậy Tiêu Trần dứt khoát bay về phía bên trái.
Ngọc Sơn Thần xuất hiện dị thường, nói không chừng sẽ xuất hiện biến số gì đó.
Raw dư câu: 哽 噺繓赽 奇奇小説 蛧
Check ở https://www.uukanshu.com/b/80322/109416. html
Bóng dáng của Tiêu Trần hóa thành một vệt sáng đỏ, nhanh chóng bay về phía bên trái.
Giờ phút này bóng dáng Trần Cung đã đến vị trí cách sau lưng Tiêu Trần chưa đầy trăm trượng.
Mặc dù vừa rồi Trần Cung hỏi núi đã mất không ít thời gian, nhưng phương thức bước nhảy cách tiến lên quỷ dị của gã còn nhanh hơn rất nhiều so với Tiêu Trần.
Cộng với việc bản thân Tiêu Trần cũng đã trì hoãn một thời gian, bị đuổi kịp cũng là chuyện bình thường.
Cảm nhận được Trần Cung đằng đằng sát khí ở phía sau, Tiêu Trần cảm thấy đau đầu nhức óc quá trời.
"Đuổi đuổi đuổi, đuổi thằng cha mày, cái đồ không có trứng?" Tiêu Trần tức giận chửi lấy chửi để.
Trần Cung nổi giận, không ai dám nhắc tới chuyện này trước mặt gã.
Người ta vốn là thái giám, thân thể có chỗ khiếm khuyết, vậy mà ngươi còn rắc muối vào vết thương của người ta, không đánh chết ngươi mới là lạ.
Một sợi tơ màu đỏ xuất hiện trong tay Trần Cung.
Dưới sự rót vào của chân nguyên mạnh mẽ, sợi tơ mềm mại đột nhiên xẹp xuống rồi duỗi thẳng tắp, đâm thẳng về phía chân Tiêu Trần.
Khoảnh khắc Trần Cung ra tay, rốt cuộc gã cũng bình tĩnh lại, bắt một người chết trở về cũng hoàn toàn không có một chút tác dụng nào.
Tiêu Trần biết mình không thể tránh được, cũng chẳng thèm trốn.
"Ầm!"
Sợi tơ cực nhỏ đâm thẳng vào đùi Tiêu Trần, rõ ràng phát ra một tiếng nổ lớn giống như một vụ nổ mạnh vậy.
Lực phòng ngự khủng bố của quần áo lúc này được thể hiện ra.
Sợi tơ màu đỏ có thể dễ dàng giết chết một vị cảnh giới Yên Diệt, nhưng không thể nào xuyên qua quần áo của Tiêu Trần.
Mà phía trên sợi tơ đỏ, mang theo xung kích lực khủng bố lập tức khiến Tiêu Trần bay về phía trước như sao băng.
"Cảm ơn nhá!"
Thanh âm giễu cợt của Tiêu Trần vang lên trên không trung.
Sau khi sợi tơ đỏ mềm đi, Trần Cung quấn nó quanh ngón tay.
"Vậy mà lại có thể ngăn chặn Nhiễu Chỉ Nhu của tạp gia, rất chi là thú vị." Trần Cung cười cười.
Gã hoàn toàn không lo lắng việc Tiêu Trần có thể chạy khỏi tay mình, bạn đã bao giờ thấy một con kiến thoát khỏi bàn tay con người chưa?
Tiêu Trần ôm đùi, nhe răng trợn mắt đau đớn.
Nếu không phải nhờ thân thể cực kỳ cường tráng của mình, ước chừng toàn thân sẽ tan rã ngay lập tức.
Tiêu Trần không dám chậm trễ, liều mạng bay về phía trước.
Lúc trước Tiêu Trần gặp phải kẻ địch, đánh không lại vẫn có thể dựa vào tốc độ không thể tưởng tượng để đánh du kích.
Nhưng lần này gặp phải Trần Cung, một vị Thần Vô Chỉ Cảnh tinh thông thần thông không gian, bây giờ Tiêu Trần ngay cả lợi thế tốc độ này đã mất.
"Cùng ta trở về đi, Thiên Đồng đế quốc nhất định sẽ coi ngươi như tổ tiên."
Giờ phút này, không khí trước mặt Tiêu Trần bỗng vặn vẹo, bóng dáng Trần Cung bước ra từ trong không trung vặn vẹo.
Tiêu Trần không thể không dừng thân ảnh lại, nghe được lời nói có chút chế nhạo của Trần Cung, Tiêu Trần cười nhạo: "Thế nào? Quốc gia của các ông còn thiếu tổ tông à?"
"Oắt con miệng lưỡi sắc bén." Trần Cung búng ngón tay, sợi tơ đỏ có tên là "Nhiễu Chỉ Nhu" trên tay gã lặng yên không tiếng động đâm tới.
Trần Cung đã có kinh nghiệm, biết quần áo trên người Tiêu Trần có thể phòng ngự pháp bảo của mình.
Lần này, sợi tơ đỏ đâm thẳng vào bàn tay lõa lồ bên ngoài của Tiêu Trần.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận