Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1731: Đây mới là ma đầu (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Tiêu Trần dùng tới chút uy áp, mọi người chỉ cảm thấy không khí trở nên nặng trịch, khó chịu giống như rơi vào vũng bùn vậy.
Loại cảm giác này, cách Tiêu Trần càng gần, lại càng rõ ràng, xương cốt toàn thân mấy người cách Tiêu Trần gần nhất thậm chí còn bị sức nặng ấy đè cho vang kẽo kẹt.
Tình huống quỷ dị này, khiến cho mọi người không dám nhìn náo nhiệt nữa.
Ngoại trừ mấy người Lưu Thiên Tứ, toàn bộ đại sảnh trong nháy mắt trở nên sạch sẽ.
Mì nhanh chóng được bưng lên, Tiêu Trần bắt đầu chậm rãi ăn.
Phu nhân kia còn muốn mời Tiêu Trần tới chỗ mình ăn, kết quả bị Lữ Linh Đồng kéo lại.
Lữ Linh Đồng nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo phu nhân không nên nói nữa.
Phu nhân cảm thấy Tiêu Trần thật là một quái nhân, rượu ngon thịt ngon không ăn, cứ thích ăn bát mì nhạt nhẽo.
Tiêu Trần đang ăn ngon thì không biết từ lúc nào, mắt đầu người chết đột nhiên mở ra, một đôi mắt xám trắng đục ngầu nhìn chằm chằm Tiêu Trần.
"Nhìn cái gì vậy, mày còn muốn ăn hai phần à?" Tiêu Trần nhìn đầu người chết không nhắm mắt, cười nhạo báng.
Thấy cảnh này, mấy người Lưu Thiên Tứ cũng không biết nói cái gì cho phải.
Loại hành vi này của Tiêu Trần, hình như càng giống như Đại Ma Đầu.
"Không lên tiếng, không lên tiếng chính là không ăn, không ăn thì mẹ nó còn nhìn ông đây làm gì." Tiêu Trần một cái tát đánh bay đầu người chết.
Đầu người chết đánh vỡ tường, bay thẳng về phương xa, cũng không biết rơi xuống đâu nữa.
Mấy người Lưu Thiên Tứ lau mồ hôi trán, trong lòng quyết định, nhất định không được đi chọc Tiêu Trần.
Ngay lúc Tiêu Trần ăn xong vắt mì cuối cùng, không gian đột nhiên bất động một cách kì dị.
Động tác của mấy người Lưu Thiên Tứ cũng hoàn toàn như ngừng lại một giây đồng hồ.
"Ra đi, đứng bên nhìn lâu như vậy." Tiêu Trần buông bát, thỏa mãn ợ một cái.
"Ngươi quả nhiên là người tu hành." Một cái tiểu tỳ nữ xuất hiện ở cửa, lạnh lùng phải đợi Tiêu Trần.
"Thần Nhất Cảnh." Tiêu Trần nhìn tiểu tỳ nữ, ít nhiều có chút kinh ngạc.
Bởi vì số tuổi của tiểu nha đầu này tuyệt đối sẽ không vượt quá mười tám tuổi.
Thần Nhất Cảnh chưa đến mười tám tuổi, e rằng thiên tư ngộ tính cũng chẳng kém hơn Đạo Thể.
Tiêu Trần nhìn mấy lần, hứng thú hỏi: "Cô và chủ nhân Liên Hoa Động Thiên có quan hệ thế nào?"
Động thiên chính là không gian tư hữu do đại năng mở ra, bình thường sẽ không dễ dàng để người nhắc tới, chứ đừng nói tới có người tu hành ở bên trong.
Tiểu nha đầu này xuất hiện ở Liên Hoa Động Thiên, có nghĩa cô ta có quan hệ rất tốt với chủ nhân nơi này.
Tiểu tỳ nữ đi tới dừng lại ở chỗ Tiêu Trần một trượng, làm ra một dáng vẻ hung tợn trả lời: "Tại sao tôi phải nói cho cậu biết?"
Tiêu Trần cười nhạo một tiếng, chẳng muốn tính toán với tiểu nha đầu này.
Tiêu Trần duỗi người: "Không nói cho tôi cũng không việc gì, dù sao sớm muộn gì tôi cũng có thể bắt được Đại Đế nơi này."
Tiểu tỳ nữ nghe vậy sắc mặt chợt thay đổi, có chút lắp bắp nói: "Cậu... cậu... cậu biết chủ nhân Liên Hoa Động Thiên là vị Đại Đế?"
"Ừ!" Nhìn bộ dạng hoảng hốt lo sợ của tiểu nha đầu, Tiêu Trần cảm thấy tiểu nha đầu này chơi thật vui.
Cô ta rõ ràng là tìm phiền toái cho mình, thế nhưng bây giờ lại kinh sợ giống như chó con.
Nhìn bộ dạng trêu chọc của Tiêu Trần, tiểu tỳ nữ có chút buồn bực, mình không phải là tới tìm hắn để gây sự sao?
"Tôi... tôi cảnh cáo cậu, chẳng cần biết cậu là ai, bây giờ cậu phá hủy quy tắc của bảng Thiên Cơ, cậu... cậu..."
Tiểu tỳ nữ ngươi nửa ngày, cũng không nói ra được lời tiếp theo.
Tiêu Trần liếc mắt: "Quy tắc chó má gì, người nào quyết định? Người nào định đoạt?"
Giới tu hành có một quy củ rách việc, đều là quả đấm lớn định đoạt, nói cho cùng cũng chính là ở ngoài vòng pháp luật mà thôi.
"Cậu... cậu có giảng đạo lý hay không thế?" Tiểu tỳ nữ có bao giờ gặp phải kiểu nói chuyện thô bạo như vậy, trong lúc nhất thời không biết làm như nào cho phải.
Tiêu Trần giơ nắm tay quơ quơ, "Đây chính là đạo lý, có muốn thử một chút hay không?"
Tiểu tỳ nữ sợ đến rụt cổ một cái, thế nhưng vừa nghĩ tới Lạc Dương ca ca của mình, cô ta lại lập tức bắt đầu kiên cường.
"Tôi mới không sợ cậu." Tiểu tỳ nữ ưỡn ngực, thế nhưng nhìn nắm đấm của Tiêu Trần lại lập tức kinh sợ, lắp bắp nói: "Nếu... nếu như cậu bằng lòng đứng ở vị trí thứ bảy, không xuất thủ nữa, tôi sẽ không so đo những thứ khác."
Lúc này, Lưu Tô Minh Nguyệt ở trong ngực của Tiêu Trần thức dậy, con nhóc nắm lấy cổ áo của Tiêu Trần, còn đang buồn ngủ lau nước miếng nói: "Em muốn ăn thịt... thịt..."
Tiêu Trần trợn trắng mắt, vừa giúp Lưu Tô Minh Nguyệt làm mượt tóc, vừa nói với tiểu tỳ nữ: "Được rồi, có chuyện gì thì bảo chủ nhân của cô tới nói chuyện với tôi, cô sang một bên chơi đi."
Kết quả tiểu tỳ nữ không có bất kỳ phản ứng, Tiêu Trần ngẩng đầu nhìn lên, suýt chút nữa bật cười.

Bình Luận

0 Thảo luận