Ngay khi xuất hiện, hắn ta đã vươn tay về phía Tiêu Trần.
"Giao đồ ra."
Khuôn mặt của Tiêu Trần đầy mộng bức, còn chưa có động tác gì, cô chủ đã lên tiếng trước.
"Các người, sống tốt qua ngày thì không lại cứ luôn muốn tác yêu, không chê náo loạn đến hoảng sao?"
Người đàn ông trung niên ngơ ngác nhìn cô chủ nói: "Tam nương, chuyện của chúng tôi, cô không quản được."
"Tôi nhổ vào!" Cô chủ nhổ nước bọt, vẻ mặt đầy mỉa mai: "Suốt ngày rao giảng những lời tuyên dương các người tu hành không nên tồn tại, làm ra một số hoạt động khủng bố, không phải các người cũng là người tu hành sao?"
Người đàn ông trung niên giễu cợt: "Sinh, lão, bệnh, tử, thiên địa đại đạo, sự tồn tại của các tu hành giả là trái với quy luật vận hành của thiên địa đại đạo."
"Về phần tu hành của chúng ta, chẳng qua là để chống lại các người tu hành. Khi sự việc xong xuôi, chúng ta tự nhiên sẽ bỏ việc tu hành của mình."
Tiêu Trần thấy có chút thú vị, bởi vì loại nhận xét này không xa lạ.
"Đường hoàng, cuối cùng cũng sẽ trở thành loại người mà chính bản thân ghét nhất." Cô chủ xua tay: "Chỗ này không hoan nghênh anh, anh có thể đi cho".
Người đàn ông trung niên không nhúc nhích, lạnh lùng nhìn cô chủ: "Cô nhất định phải bảo vệ tiểu tử này sao?"
Cô chủ vươn eo, đôi mắt của cô ngay lập tức chuyển sang màu xanh lục sẫm.
"Mặc dù không biết tại sao, nhưng ngay khi nhìn thấy tên này, tôi liền bật cười muốn bảo vệ hắn. Có lẽ đây là duyên phần."
Người đàn ông trung niên dường như có chút kiêng kị cô chủ, cau mày hỏi: "Tam nương, cô chưa từng hỏi chuyện thế sự. Hôm nay lại vì một người không liên quan mà trở thành kẻ thù của chúng tôi."
Cô chủ lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên, con ngươi xanh lục không có chút cảm xúc nào, một cỗ khí huyết chậm rãi tràn ra.
"Nếu có chuyện gì xảy ra với hắn ta trong quán mì của tôi, về sau tôi sẽ đập tấm biển này."
"Cô chưa từng hút máu người, nếu như mắt màu xanh thì đã làm sao, đồ vật trong tay tên tiểu tử này hôm nay nhất định phải giao ra."
Người đàn ông trung tuổi bất ngờ xông ra đánh một quyền vào mặt nữ chủ quán.
Dáng vẻ của cô chủ cực kỳ nhanh nhẹn, nhẹ nhàng đi lại trong phòng, tránh được sự công kích của người đàn ông trung niên.
Từng đợt làn sóng khí hỗn loạn tràn ra khỏi người đàn ông trung niên, không ngừng đuổi theo cô chủ.
Theo như hắn ta thấy, sau khi xử lý được người phụ nữ này, tên tiểu tử không có chút khí tức tu hành nào kia, còn không phải sẽ nằm trong tầm tay của hắn ta sao.
Sức tấn công của cô chủ có vẻ không cao, nhưng dáng người cực kỳ linh hoạt, trong phòng xuất hiện tàn ảnh.
Cả hai đánh nhau, cuộc ẩu đả rất sôi nổi, cả căn nhà rung chuyển, bàn ghế, xoong nồi bay tứ tung.
Họ dường như không nhận thấy rằng nơi mà Tiêu Trần đang ở không bị ảnh hưởng bởi luồng khí trong cuộc chiến của họ.
"Đồ ngốc, liêu âm thối, phế hắn."
Giờ phút này, Hắc Phong không thể chịu đựng được nữa, cuộc chiến giữa hai người đầy sơ hở.
"Lảm nhảm lắm thế, giỏi thì lên đi." Tiêu Trần tức giận túm lấy lỗ tai Hắc Phong ném về phía người đàn ông trung niên.
"Con mẹ nó, tôi cứ lảm nhảm, tôi cũng không lên."
Hắc Phong thế mà lại uốn cong trong không khí, nhảy trở lại.
"Con mẹ nó, anh có thể nửa đường quẹo trở về được hả?"
Nhìn thấy Hắc Phong lẳng lơ đến tận xương cốt, Tiêu Trần suýt nữa phun ra một ngụm máu.
Hắc Phong nhảy lên bàn, dương dương tự đắc vẫy móng heo: "Hehe, không ngờ đúng không Trần Ca Nhi, anh cho rằng mấy năm nay heo gia ta không làm gì cả à."
Tiêu Trần đứng hình, nhắc cũng đúng, mấy năm nay ở núi Hắc Phong, hắn thật sự không quá để ý đến con heo chết tiệt này làm cái quái gì.
Hắc Phong vung vẫy móng heo, gương mặt heo đầy đắc ý.
"Hahahaha, thật là ngây thơ. Mấy năm qua, heo gia ta đã đặc biệt sáng tạo ra một loại thần thông có thể thay đổi không áp trên không trung cho dù có bị bao nhiêu lực khí đả kích."
"Phụt." Tiêu Trần thật muốn tát chết con heo chết tiệt này, thứ này có ích lợi cái đéo gì.
Khi người khác ném văng anh thì anh lại quẹo lại múa ba lê trên không trung à?
Lúc này, một chiếc đũa nhỏ đâm mạnh vào mông nhỏ mũm mĩm của Hắc Phong.
Giọng nói tức giận của Lưu Tô Minh Nguyệt truyền đến: "Đừng chạm vào mặt tôi."
"Đâm nó đi, đâm mạnh vào." Tiêu Trần xúi giục Lưu Tô Minh Nguyệt làm chuyện xấu.
Trong khi người ta đánh nhau đến long trời lỡ đất, hắn lại trình diễn cuộc sống hàng ngày ở đây.
Ngoại trừ Tiêu Trần, sẽ không bao giờ có một người nào khác có thể làm được điều này.
Lúc này, Tiêu Trần phát hiện cô chủ đột nhiên rơi vào tình thế bất lợi.
Chẳng biết từ lúc nào trên tay nam tử trung niên xuất hiện một thanh trường kiếm, trường kiếm khắc đầy phù văn.
Cô chủ dường như cực kỳ kiêng kị thanh kiếm này, không dám cứng rắn va chạm, chỉ có thể không ngừng né tránh.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận