Mà lúc này mới chỉ đánh khoảng mười cái, nếu thật sự đánh một trăm cái, có lẽ cô bé sẽ chết.
Vậy mà đám đệ tử mới đến nhìn thấy thì ban đầu còn có sợ hãi, còn sau khi đã quen, hầu hết đều mang vẻ mặt giống như đang xem một vở kịch vui.
Bởi vì quá lanh lợi nên cô bé mới bị đánh, nếu cứ như vậy bị đánh đến chết hoặc tàn phế thì sau này bọn họ càng có ít đối thủ.
Ngay khi ông lão định vung thước lần nữa, một bàn tay đẫm máu nắm lấy cây thước.
Một giọng nói trẻ con vang lên:
"Hoa sẽ nở trở lại, và con người sẽ không còn trẻ nữa."
"Rắc!"
Thước bị bẻ gãy.
Biểu cảm trên khuôn mặt ông lão đã thay đổi rất nhiều. Cây thước này là thứ độc nhất của Tinh Long tông, chỉ mình ông mới có.
Cho dù là chính bản thân ông có dùng hết sức lực cũng không làm được gì nó.
Nhưng bàn tay nhỏ bé này dường như không dùng bao nhiêu sức lực đã có thể bẻ gãy cây thước.
"Dạy dỗ một đứa nhỏ mà không có lấy một chút kiên nhẫn, cứ sai là đánh, Tinh Long tông của ông thật sự là thối nát đến tận xương tủy."
"Bốp!" Một cái bạt tai nặng nề tát thẳng vào mặt ông lão.
Hàm răng của ông ta cứ thế bắn ra ngoài như những viên đạn.
"Mày dám." Ông lão bị đánh gãy răng, khi bắt đầu nói thì dần lộ ra.
"Bất kính với Đại Đế, ông nên bị tru di cửu tộc."
Giọng nói non nớt lại vang lên, như đang giễu cợt lời nói lúc trước của ông lão.
"Bang, bang, bang..."
Ánh sáng trên người ông lão lóe lên, ông ta chỉ muốn giết chết thằng nhóc con trước mặt, nhưng nắm tay nhỏ bé lơ lửng trong sương máu trực tiếp phá vỡ ánh sáng trên người ông ta.
Ông lão bị đánh nằm lăn quay ra đất.
Cô bé trong tay ông ta văng ra ngoài.
Bàn tay đó bắt lấy cô bé, nhẹ nhàng búng lên trán cô: "Đồ bướng bỉnh, tôi thích em cô gái nhỏ."
Cô nhìn cậu bé không lớn hơn mình bao nhiêu tuổi, lau nước mắt nói: "Vậy thì lớn lên tôi sẽ lấy cậu, được không?"
"Được!"
"Không được." Giọng nói của một cô gái khác không vui vang lên.
Cô bé dụi mắt: "Chà, thật là một yêu tinh xinh đẹp!"
...
Một tay ôm cô bé, dáng người nhỏ bé đó sầm sập bước xuống.
Một chân giẫm lên đầu ông lão, dứt khoát giẫm mấy cái.
"Bang! Bang! Bang!"
Chân không ngừng giẫm, ông lão không phản kháng chút nào.
Đúng lúc này, một luồng khí đục ngầu bốc lên từ những bậc thang.
"Long khí." Một giọng nói tức giận vang lên: "Tự ý giam cầm và chôn xác của một con rồng khổng lồ, ngươi nên bị trừng phạt. Đáng giết"
"Câm miệng."
Cái giọng nói giận dữ này không ai khác ngoài Tiêu Trần cả.
Tiêu Trần không có việc gì thì ở trên lá liễu, cho nên hắn tới đây trước.
Hắn cũng đã chứng kiến hết tất cả những việc ác mà ông già này đã làm.
Cảm nhận được sự tang tóc trong long khí đục ngầu kêu rên, Tiêu Trần tức giận nắm lấy tóc ông lão, hung tợn đè mạnh xuống cầu thang.
"Ầm!"
Đầu ông lão gần như dính sát trên bề mặt bậc thang, phần đất xung quanh rung chấn dữ dội.
Những vết nứt dài hẹp khổng lồ lan ra xung quanh dọc theo đầu ông già.
"Rồng là loài vật tốt lành, hành vân bố vũ, tạo phúc cho muôn dân trăm họ".
"Ầm!" Tiêu Trần nói xong, lại nắm lấy đầu ông lão và nện xuống cầu thang lần nữa.
Những vết nứt khổng lồ bị đập ra để lộ thứ ở bên dưới.
Đó là một cái đầu rồng cực to. Đầu rồng không bị hư thối, trên vảy rồng xanh lá khắc đầy phù văn quỷ dị.
Một sợi dây xích đen khổng lồ gắn chặt vào nó.
Oán khí đen không ngừng bốc hơi bay lên, rất nhanh bị những phù văn quỷ dị trên lân phiến hấp thu.
Những ân oán không thể tiêu tan, Long khí của rồng bị ép với mức lớn nhất để nuôi dưỡng linh khí của cảnh vật nơi đây.
Nhìn thấy tình huống này, trên người Tiêu Trần bốc lên một làn sương mù đỏ cao ngút trời.
"Trước cái chết của mỗi con rồng trong Long tộc, nếu không thể trở về lại Long mộ thì sẽ là hối hận trọn đời."
Tiêu Trần lại nắm đầu ông lão đập mạnh xuống cái đầu rồng to lớn.
"Còn ông, ông lại dám dùng các phương pháp tà ác để giam cầm một con rồng đang hấp hối và hấp thụ năng lượng của nó. Ông, thực sự đáng bị giết chết."
"Ầm!" Hai cái dập đầu.
"Tôi chính là người Hoa Hạ, tự xưng mình là hậu duệ của rồng. Những kẻ khốn nạn không bằng cầm thú đối xử với một lão rồng già như thế này, ông nói xem có nên bị trừng phạt không?"
"Ầm!" Ba cái dập đầu.
Liên quan đến Tổ Long nên xưa nay mối quan hệ của Tiểu Trần với Long tộc luôn rất tốt.
Ngoài mối quan hệ này, với tư cách là một người Hoa Hạ, hắn luôn coi mình như một hậu duệ của rồng.
Ngay cả một người Hoa Hạ bình thường, đối mặt với tình huống như vậy, có lẽ cũng không thể kìm nén được sự tức giận trong lòng.
Sau ba lần quỳ lạy dập đầu, Tiêu Trần trực tiếp dùng một cước đá thẳng vào đầu ông lão, đầu ông ta lập tức nổ tung như một quả dưa hấu thối.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận