Một đôi cánh màu máu to lớn xuất hiện ở phía sau Tiêu Trần, đôi cánh do huyết khí biến ảo, từng tia từng sợi quấn mà thành, rất xa hoa.
"Rầm!"
Cánh máu ầm ầm mở ra, mỗi một cái cánh lại có thể dài đến một trượng.
Sau khi Tiêu Trần phá kính, sức mạnh của truyền thừa Tiên Huyết, cũng có đề thăng rõ rệt.
Đôi cánh nhỏ trước đây chỉ có thể ngưng tụ lớn cỡ bàn tay, hiện tại đã đột ngột thay đổi đến mức uy phong lẫm lẫm.
Mặc dù còn cách tám đôi Thần Dực trong truyền thừa Tiên Huyết rất xa, thế nhưng chí ít tạm thời giải quyết được vấn đề Tiêu Trần không thể phi hành.
Trong tay Tiêu Trần nắm thật chặt quả cầu nhỏ phong ấn màu đen, ánh mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn trung tâm chiến trường.
Hai nữ nhân nhìn ngẩn người, các cô chăm chú nhìn cánh của Tiêu Trần, cuối cùng vẫn lắc đầu, có chút không rõ.
Rõ ràng không có Chân Nguyên, tại sao lại bộc phát ra sức mạnh mạnh mẽ như vậy.
Sự chú ý vào lúc này của Tiêu Trần, hoàn toàn đặt ở trung tâm chiến trường, tiên sinh bây giờ, nhìn như công kích hung mãnh, nhưng đây là lấy kíp nổ tinh huyết bản thân làm giá lớn để đổi lấy.
Hậu quả do kíp nổ tinh huyết bản thân mang đến, gần với hôi phi yên diệt của tự bạo.
Chó ngốc chính là ví dụ tốt nhất, nếu không có Tiêu Trần ma tính dùng thuốc thần bảo vệ hắn, sợ rằng hắn sẽ phải hoàn toàn nói lời chào tạm biệt tu huỳnh.
Lần này cho dù tiên sinh không chết, cũng không có cái gì kết cục tốt.
Tiêu Trần cũng không vội xuất thủ, Tiêu Trần đang đợi, chờ công kích của tiên sinh kết thúc.
Đồng thời cũng đang chờ "hoàng tước" kia ra tay, chính là Yêu Hậu tiết lộ tiên sinh phá kính.
Lấy công kích hiện tại của tiên sinh, cùng lắm chỉ có thể khiến Nam Cung Lạc bị thương, hoàn toàn không đạt được tình cảnh đồng quy vu tận.
Tiêu Trần tin tưởng, Yêu Hậu nọ chắc chắn còn có thủ đoạn gì, ngăn được Nam Cung Lạc bị thương.
Không phải kế khu lang nuốt hổ, mượn đao giết người của cô ta, thì toàn bộ mọi chuyện đã không có bất cứ ý nghĩa gì.
Lúc này, một tiếng hót giận dữ vang lên, một con phượng hoàng lửa điên cuồng phóng lên cao, chạy ra khỏi trung tâm của vụ nổ.
Phượng hoàng lửa ầm ầm nổ bể, thân hình Nam Cung Lạc chật vật, xuất hiện ở trên không trung.
Thời khắc này khóe miệng cô ta có máu tươi tràn ra, trên phần bụng xuất hiện một lỗ lớn trước sau thông suốt.
Ở trên vết thương đó, ký hiệu màu xanh chập chờn sáng tối.
Mặc dù Nam Cung Lạc nhét đầy linh đan diệu dược vào miệng mình, thế nhưng thương thế hình như cũng không có được giảm bớt.
Đây là chỗ kinh khủng của ngụy Đế, thương tổn do đại đạo của riêng bản thân tạo thành, cũng không phải thủ đoạn bình thường có thể chữa trị.
Trừ phi bạn có thiên tài địa bảo cực kỳ nghịch thiên như của Tiêu Trần ma tính.
Vụ nổ mảnh nhó đó cũng theo Nam Cung Lạc lao ra, mà từ từ bình tĩnh trở lại.
Một bóng người rơi xuống đại địa phía dưới từ trung tâm của vụ nổ, chính là tiên sinh.
Tiên sinh thời khắc này nhắm mắt thật chặt, khuôn mặt xám xịt, nhìn qua không khác gì người chết cả.
"Mẹ." Hàn Tử Kỳ bi thương nói, nhanh chóng bay tới đón lấy tiên sinh.
Rất nhanh sau đó, tiếng khóc tê tâm liệt phế của Hàn Tử Kỳ vang vọng toàn bộ thiên địa.
Nam Cung Lạc kiểm tra thương thế của mình, sợ rằng không có hơn mười hơn trăm năm, là không khu trục được ký hiệu màu xanh đó.
Nam Cung Lạc giận dữ giương cung cài tên, "Con súc sinh chết tiệt, Yêu tộc chúng mày không nên tồn tại trên đời này."
"Vụt!"
Một tiếng bén nhọn vô cùng vang lên, mũi tên rời cung, mang theo uy thế kinh khủng bay thẳng về phía Hàn Tử Kỳ ôm tiên sinh.
Nếu như bị bắn trúng, thì chắc chắn sẽ là kết cục hôi phi yên diệt.
Tiêu Trần nhìn về hướng Tuyết quốc, phát hiện lúc này Yêu Hậu lại không có ý xuất thủ lần nữa.
Nhưng Tiêu Trần nhất định không thể đợi thêm nữa.
Mà hình như Hàn Tử Kỳ thương tâm quá độ, đối mặt với mũi tên đang bắn tới lại không có chút ý chống cự nào.
"Đại nhân, chạy mau" Mấy vị tướng quân lao ra từ Tuyết quốc, điên cuồng phóng tới phía Hàn Tử Kỳ.
Nhưng mũi tên của Nam Cung Lạc sao lại nhanh như thế, căn bản các nàng không kịp cứu viện.
Coi như các nàng kịp chạy tới bên cạnh Hàn Tử Kỳ, thì có thể làm gì chứ, cũng chỉ là thêm mấy mũi tên lên đầu người mà thôi.
Hàn Tử Kỳ ôm tiên sinh, ngơ ngác nhìn mũi tên bắn tới, nhiệt độ kinh khủng nháy mắt bốc hơi tất cả nước mắt giàn giụa của Hàn Tử Kỳ.
Quần áo và tóc Hàn Tử Kỳ bắt đầu bốc cháy lên kịch liệt.
"Mẫu thân, chúng ta cùng đi đi!" Hàn Tử Kỳ nhắm mắt lại, chuẩn bị vĩnh biệt thế giới làm cho cô cực kỳ thương tâm ngay trong liệt hỏa này.
"Vì sao, vì sao chứ- "
Một tướng quân điên cuồng gầm hét lên, nhìn chòng chọc vào Yêu Hậu đứng trên tường thành.
Các nàng đều không phải người ngu, trải qua một hồi suy nghĩ, rất nhanh là có thể suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận