Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1461: Tinh thần phá miệng thật (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Đối mặt với Tiền Đức Xương nhào tới, Tiêu Trần vừa dùng lực, chìa khoá đáng thương lại bắt đầu vang lên răng rắc.
Tiền Đức Xương sợ đến lập tức dừng cả người lại nhìn Tiêu Trần, vỗ bộ ngực vang động trời: "Tiểu huynh đệ, cậu yên tâm giao cái chìa khóa cho chúng ta, chúng tôi bảo vệ cho cậu tuyệt đối bình an."
"Ai là huynh đệ của ông, ông cũng không soi mặt vào nước tiểu mà nhìn mình, bộ dạng như bị cẩu X rồi, xứng kéo quan hệ với lão tử sao?" Miệng phá của Tiêu Trần bắt đầu đến, có thể nổ lên đột hot thật cao.
Tiền Đức Xương bị tức đến cười ra tiếng: "Được, được, được, từ xưa anh hùng xuất thiếu niên- "
Tiêu Trần trực tiếp cắt dứt lời Tiền Đức Xương: "Ngậm miệng phá của ông lại, thúi như ăn cớt, bao lâu không đánh răng rồi?"
Tiền Đức Xương che ngực, máu nhắm thẳng lên ót.
Bên này người của Sở Hùng nhìn mà thoải mái không rõ.
Sở Hùng nhìn đồ ngu diêm dúa cười lạnh một tiếng: "Vương Hoa Hoa, Tiền Đức Xương, tứ đại tán nhân các ngươi từ trước đến nay đều là Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu, hẳn hai vị khác cũng tới rồi, vậy cũng ẩn nấp."
"Sở đại nhân quả nhiên không hổ là đứng đầu trung hưng Sở gia, có khí phách." Hai bóng người bỗng nhiên xuất hiện giữa sân.
Một vị là lão đầu người mù, cõng người giấy diêm dúa lòe loẹt, nhìn qua vô cùng quỷ dị.
Một vị là nữ tử tướng mạo vô cùng xinh đẹp, chỉ là một mái tóc màu xanh lục thực sự có chút chói mắt.
"Phốc, ha ha" nhìn một đầu xanh lè, Tiêu Trần liền cười ra heo tiếng kêu tại chỗ.
"Ai ai, tóc này của cô có chuyện xưa gì không, nói ra cho tôi vui ah vui ah!"
Lần này ngay cả Sở Hùng cũng ra mồ hôi trên trán, làm sao lá gan của con rùa nhỏ này lại lớn như vậy, ai cũng dám chế giễu.
Nữ tử tóc xanh tên là Lục Bạch Phong, là người có thực lực mạnh nhất trong tứ đại tán nhân, cũng là một người khó dây dưa nhất.
Đến nay, những kẻ đã từng chế giễu màu tóc trên đầu cô ta, dường như không có ai sống sót.
"Muốn chết." Ánh mắt Lục Bạch Phong lạnh lẽo, muốn xông tới giết chết Tiêu Trần, lại bị lão đầu mù loà cõng người giấy một bên ngăn lại.
"Lấy đại cục làm trọng, chuyện gì sau này hãy nói."
Lão nhân này tên là Tôn Hồng, là một vai tương đương với quân sư trong "Thiên Nhai Hà Xử".
Lão nhân này rất thần bí, bởi vì không có ai thấy ông ta xuất thủ, thậm chí ngay cả người giấy trên lưng ông ta có lợi ích gì, cũng không ai nói ra được.
"Lão già mù, ông vác một người giấy làm gì, chút tự trọng cũng không có, nếu tôi mà là ông, tôi sẽ cõng đầu heo ở trên lưng, khí phách hơn nhiều."
"Tiểu hữu nói đùa." Lão già mù cười tủm tỉm vươn đầu dài nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần mắt trợn trắng lên: "Đừng tính kế tôi à nha, tôi sợ ban đêm gặp ác mộng, thật là, học gì mà không tốt, hết lần này tới lần khác học loại bàng môn tả đạo khôi lỗi thuật này, chuyện thương thiên hại lý làm ra, tôi thấy ông cũng không sống khỏe được mấy năm!"
"Cái này-" tất cả mọi người là đầy đầu hắc tuyến, tứ đại tán nhân lần lượt toàn bộ bị ăn quả đắng trên tay hàng này.
Nghe thấy lời Tiêu Trần nói, Tôn Hồng không hề tức giận, vẫn duy trì một khuôn mặt tươi cười, vui vẻ nói rằng: "Tiểu hữu hiểu biết thật nhiều, cậu là người đầu tiên, có thể nói ra lão phu là người tu hành khôi lỗi thuật."
Tiêu Trần đảo cặp mắt trắng dã, giễu cợt nói: "Một cái khôi lỗi thuật nát, tôi đã thấy rất nhiều. Còn có tôi đã nguyền rủa ông ngỏm củ tỏi rồi, ông đang cười đấy? Người như ông có tâm tư thật là sâu."
"Ha hả!" Tôn Hồng vừa cười hai tiếng, không hề phản ứng với Tiêu Trần, ngược lại là nói với Sở Hùng.
"Sở đại nhân, chuyện lần này quậy ra rất lớn, ngài cảm thấy chính ngài có bao nhiêu phần nắm chắc có thể mang chìa khoá đi?"
Sở Hùng nhíu mày, nhìn về phía hư không đen ngòm.
Tiêu Trần vẫn không giao chìa khoá ra, trì hoãn tiếp nữa, chỉ sợ sẽ có càng nhiều gia tộc dính vào hơn, đến lúc đó e rằng bọn họ không thể nắm bắt thế cục nữa.
Sở Hùng nhìn Tôn Hồng nói: "Có cứ việc gì nói thẳng?"
"Được, Sở đại nhân sảng khoái." Tôn Hồng gật đầu tiếp tục nói: "Liên thủ thì như thế nào? Thiên Nhai Hà Xử chúng ta, cộng thêm thực lực Sở đại nhân bên này, tôi muốn không ai dám đánh chủ ý tới đầu chúng ta."
"Người si nói mộng." Nữ tử bên cạnh Sở Hùng khinh thường nói.
Tôn Hồng lắc đầu cười nói: "Kim tiên tử, các ngươi nuốt không nổi bảo tàng Thần Vương, theo tôi được biết, có vài thế lực cực đại đã đợi ở trong Đại Diệt tinh không. Chỉ cần bảo tàng Thần Vương vừa hiện thế, đến lúc đó sẽ là một hồi tinh phong huyết vũ, cô cho rằng chỉ dựa vào các người mà có thể thành sự sao?"
"Được." Lúc này, Sở Hùng lại cực kỳ sảng khoái gật đầu đáp ứng.
"Vẫn là Sở đại nhân biết lý lẽ, đàm luận với người thông minh rất thoải mái." Tôn Hồng nói cười tủm tỉm quay đầu nhìn về phía Tiêu Trần.

Bình Luận

0 Thảo luận