Lưu Tô Minh Nguyệt nhún nhảy ở trên đầu của Tiêu Trần, Nam Cung Thiên Ninh nhìn rất là không nỡ.
"Tìm tôi có chuyện gì không?" Có lẽ là hoàn cảnh bị ảnh hưởng, giọng của Tiêu Trần, cũng ôn hòa hơn trước rất nhiều.
Nam Cung Thiên Ninh có chút ngượng ngùng cười, đưa ô giấy dầu màu đỏ kẹp ở dưới nách tới trước mặt Tiêu Trần.
"Đêm qua lúc trời mưa, đột nhiên nghĩ đến, cô nương hẳn là thiếu một cây dù đi mưa, đây là tôi suốt đêm làm ra, có lẽ không tốt lắm, mong rằng cô nương không chê."
Tiêu Trần nhìn Nam Cung Thiên Ninh, cũng không nhận cây dù, chỉ là nhẹ nhàng cười.
"Thật ra tôi là thân nam nhi." Tiêu Trần nói thật.
Tiêu Trần có thể thấy từ trong ánh mắt của Nam Cung Thiên Ninh rằng, hắn ta thích mình thật.
Tiêu Trần không muốn vòng vòng, mấy ngày nữa biến tính về, đó không phải là làm đau trái tim của hắn ta sao?
Nam Cung Thiên Ninh sững sờ tại chỗ, mắt đầy vẻ hoài nghi cùng không thể tin được.
Tiêu Trần cười lắc đầu, nói chuyện bản thân dùng đan dược biến thành thân con gái.
Một lúc lâu Nam Cung Thiên Ninh lại cười, "Đa tạ cô nương thẳng thắn thành khẩn trả lời."
"Không tức giận sao?" Tiêu Trần tò mò hỏi.
"Có chút, thế nhưng ngẫm lại lại cảm thấy không nên."
Tiêu Trần nhìn chiếc ô màu đỏ rất là tinh xảo kia, trong ánh mắt xinh đẹp tràn đầy vui vẻ, "Cây dù này."
"Tự nhiên là muốn tặng cho cô nương." Nam Cung Thiên Ninh gật đầu nặng nề.
Tiêu Trần nhẹ nhàng cầm ô Phượng Hà đưa ở trong tay ném lên trời, nhẹ nhàng chậm rãi, ô màu đỏ bay về phương xa, cuối cùng rơi vào trong hồ nước.
"Cảm ơn."
Tiêu Trần tiếp nhận ô trong tay Nam Cung Thiên Ninh.
"Đẹp mắt không?" Tiêu Trần cầm ô màu đỏ, nhẹ nhàng xoay một vòng, bọt nước rơi vào trên ô màu đỏ, hóa thành mưa hoa đầy trời, váy màu đỏ xoay tròn, hóa thành hoa hồng nở rộ.
"Chưa từng thấy qua vẻ đẹp như vậy." Nam Cung Thiên Ninh hung hăng gật đầu.
"Có thể mời cô nương cùng với tôi đồng hành hay không?"
"Đi đâu?"
"Hội đấu giá."
"Tôi là nam nhân, tôi chẳng mấy chốc sẽ biến về."
"Tôi biết."
"Không cảm thấy ghét bỏ?"
"Người thú vị như cô nương, làm sao sẽ khiến người khác cảm thấy ghét bỏ đây?"
"Được rồi, người này thật biết điều."
Tiêu Trần cùng Nam Cung Thiên Ninh, sánh đôi cùng nhau, lẳng lặng đi ở trong mưa bụi yên tĩnh.
Ô giấy dầu màu đỏ, cùng ô giấy dầu màu trắng, thỉnh thoảng nhẹ nhàng đụng nhau.
Linh Lung Các, địa điểm đấu giá lần này, thật ra cũng cũng không xa chỗ ở của Tiêu Trần.
Tiêu Trần và Nam Cung Thiên Ninh hai người, mặc dù chỉ dùng đi, cũng không đến nửa giờ đã đến.
Linh Lung Các tổng cộng chia làm sáu tầng, mỗi một tầng đều có một sàn bán đấu giá, cấp bậc từ dưới đi lên, lần lượt tăng lên.
Tầng thứ sáu chính là nhà đấu giá của Vô Chỉ Cảnh, tầng này được hiệu buôn Vạn Vĩnh xây dựng tới nay, số lần sử dụng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Bởi vì cũng không phải là lần nào thuyền buôn cũng khởi hành, giống như lần này, xuất hiện số lượng lớn Vô Chỉ Cảnh, hội trường Nam Cung Thiên Ninh phải đi, dĩ nhiên chính là tầng thứ sáu này.
Bởi vì đi bộ kéo dài không ít thời gian, đến khi hai người tới Linh Lung Các, buổi đấu giá đã bắt đầu rồi.
Khiến cho Tiêu Trần có chút không ngờ, buổi đấu giá lại do Nhan Tử Ninh và Phượng Hà tự mình chủ trì.
Phượng Hà thấy Tiêu Trần cùng Nam Cung Thiên Ninh ở chung một chỗ, mắt đầy ám muội.
Tiêu Trần một tay bịt cái trán, cái con mẹ nó nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Tiêu Trần đến, làm cho không khí hội trường trầm lặng rối loạn lên.
Mặc dù là tu hành giới nơi tiên nữ tỷ tỷ tụ tập, một nữ nhân phong hoa tuyệt đại như Tiêu Trần cũng là vô cùng hiếm thấy.
u Dương Đức thấy hai người ở chung một chỗ, khuôn mặt trong nháy mắt tái xanh.
Nhìn mặt mày hớn hở của Nam Cung Thiên Ninh, u Dương Đức thật hận không thể đi tới bóp chết tên này.
Thế nhưng cậu ta cũng chỉ cảm tưởng muốn mà thôi, ở trong trường hợp này, cho dù là u Dương Đức cũng không dám làm càn.
Nhan Tử Ninh mỉm cười với Tiêu Trần và Nam Cung Thiên Ninh gật đầu, chỉ vào hai cái vị trí đầu tiên, ý bảo hai người ngồi xuống.
Hàng thứ nhất tổng cộng năm vị trí, chỗ ngồi đã ngồi ba người, u Dương Đức tên này có ở trong đó.
Năm vị trí, trống đi ở giữa hai cái, bên trái là u Dương Đức, bên phải là một người thiếu niên sắc mặt lạnh lùng, chính là vị ở trên hành lang kia Tiêu Trần đã gặp sáng nay.
Người này tính cách và hơi thở của cậu ta giống nhau, lạnh như băng, một mình ngồi ở bên trên giống như một một đứa trẻ tự kỉ, cũng chưa từng liếc mắt nhìn Tiêu Trần.
u Dương Đức hưng phấn hai mắt sáng lên, đi về phía Tiêu Trần nháy mắt, ý bảo Tiêu Trần đến ngồi bên cạnh mình.
Nam Cung Thiên Ninh đi trước một bước, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh u Dương Đức, u Dương Đức tức giận một ngụm lão huyết suýt chút nữa phun ra ngoài.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận