Nhất thiếu niên hung hăng đánh một ngón tay, động tác giống như người máy, không ngừng tái diễn động tác giống nhau như đúc.
Sau một canh giờ, đầu Tiêu Trần đầy vạch đen, ngón tay này hình như không thể đánh nát được, đánh lâu như vậy, ngón tay vẫn tinh thần sáng láng, gọi "vui" vô cùng.
Cái thứ này tuy rằng không giết mình được, thế nhưng cứ dây dưa như thế khi nào mới kết thúc.
Hơn nữa ngón tay này tinh lực vô hạn, mà Tiêu Trần lại không như được, cứ đánh như thế, sớm muộn cũng sẽ bị mệt chết!
Vừa lúc đó, Lưu Tô Minh Nguyệt trong ngực Tiêu Trần đột nhiên bay ra.
Thời khắc này, đồng tử của Lưu Tô Minh Nguyệt đã biến thành màu xanh biếc, trên khuôn mặt trứng nhỏ nhắn đáng yêu đã không còn cảm giác thiên chân vô tà, thay vào đó là một loại cảm giác tiểu tiên nữ xuất trần không nhuốm bụi.
Hơn nữa hình thể của Lưu Tô Minh Nguyệt lại dần dần biến lớn, từ một tay là có thể bắt được, cho tới kích cỡ tương đương với một con mèo nhỏ.
Lưu Tô Minh Nguyệt đứng ở trên vai Tiêu Trần, nhẹ giọng nói: "Sinh vật dị vực ấy không đánh chết được, nó sẽ sống sờ sờ khiến anh mệt chết, tìm một cơ hội vứt bỏ nó đi."
Không cần Lưu Tô Minh Nguyệt nói, Tiêu Trần cũng có ý nghĩ này.
Lúc ngón tay kia xông tới lần nữa, sức mạnh toàn thân Tiêu Trần đều tập trung trên cánh tay phải, đánh ra thật mạnh.
Thừa dịp ngón tay còn chưa công kích được mình từ sau lưng, Tiêu Trần mở ra bàn chân lớn, phóng về phương xa.
Ngón tay mất đi mục tiêu công kích, điên cuồng sôi trào trên mặt đất.
Từng đợt tiếng rít chói tai, vang vọng ở trong núi rừng, Tiêu Trần đã trốn xa nghe được âm thanh này, khắp người nổi da gà.
"Có thù lớn như vậy sao, mà phải gào thét thảm thiết như vậy?" Tiêu Trần tức giận nói thầm một tiếng.
Lưu Tô Minh Nguyệt nhéo mạnh tai của Tiêu Trần nói: "Đừng múa mép khua môi, chạy mau, nó sẽ đuổi theo tới."
Lúc này, ngón tay thét chói tai giương cái miệng thật lớn, bắt đầu co giật bất quy tắc, một lượng lớn dịch thể tanh hôi bừng lên.
"Rắc, rắc..."
Từng đợt âm thanh tựa như then chốt bị vặn gãy vang lên, sau đó từng cánh tay màu xanh biếc, bò ra ngoài từ cái miệng ấy.
Ngón tay nằm ngang trên mặt đất, cánh tay bò ra từ miệng chống ngón tay lên.
Đầu ngón tay chỉ về phía mà Tiêu Trần, lại phát ra những tiếng rít chói tai.
Bàn tay ấy bắt đầu nhanh chóng chuyển động, mang theo ngón tay đuổi theo Tiêu Trần.
Tốc độ nhanh như là hỏa tiễn bỏ thêm nhiên liệu, ngón tay cắt không khí, chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng màu xanh nhạt.
"Cái thứ gì thế? Với cái thứ kia mà cũng muốn đuổi kịp mình, nó biết bay lên trời hay là chui xuống đất, nếu nó có thể đuổi theo mình, mình sẽ..."
Tiêu Trần còn chưa nói hết lời, chỉ nghe thấy một tràng tiếng xé gió.
Tiêu Trần vô thức nhìn lại, lập tức văng tục ngay tại chỗ.
Không phải là bởi vì tốc độ của ngón tay quá nhanh, mà là tạo hình của ngón tay đó, thực sự quá có lỗi với bữa cơm mình ăn vào tước đó.
"Ông đây nhất định phải bắt được mi vào nhà bảo tàng triển lãm, vé vào cửa một ngàn một trương, không được mặc cả." Tiêu Trần hùng hùng hổ hổ ngừng lại.
"Dừng lại làm cái gì, muốn chết à?" Lưu Tô Minh Nguyệt tức giận lại bắt đầu nhéo tai Tiêu Trần.
"Oái." Tiêu Trần gào khan, "Sơn Thần đại nhân của tôi ơi, ngài nghĩ tôi có thể chạy qua cái thứ đấy được à?"
Tiêu Trần biết Lưu Tô Minh Nguyệt trước mắt, tạm thời không phải con ăn hàng không có tim không có phổi kia.
Bởi vì nếu là con nhóc đó, hiện tại chắc chắn đã chui vào trong lòng của mình, trốn đi.
Mà Lưu Tô Minh Nguyệt còn có một thân phận, Sơn Thần chưởng quản sơn mạch trên thế gian, đây cũng là nguyên nhân Tiêu Trần gọi Lưu Tô Minh Nguyệt là Sơn Thần.
Xem Tiêu Trần lại còn tranh luận, Lưu Tô Minh Nguyệt tức giận khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhéo tai Tiêu Trần thật mạnh nói: "Chạy, tôi kêu anh chạy thì cứ chạy, tôi có cách chặn nó lại."
Nghe lời nói không cho nghi ngờ của Lưu Tô Minh Nguyệt, Tiêu Trần vui vẻ, "Thế nào, cô lại còn từ nhuyễn muội biến thành nữ vương à?"
"Lại ba hoa nữa tôi mặc kệ anh cho giờ." Lưu Tô Minh Nguyệt leo đến trên đỉnh đầu Tiêu Trần, đạp mạnh hai cái.
Lưu Tô Minh Nguyệt vừa giẫm đầu Tiêu Trần, vừa lấy ra túi Bách Bảo của mình.
"Chỉ cần xông về phía trước là được, tôi sẽ ngăn trở nó." Lưu Tô Minh Nguyệt thò tay vào trong túi Bách Bảo, lục lọi.
Tiêu Trần gật đầu, thừa dịp cách ngón tay còn một khoảng cách, dưới chân đạp một cái, cả người bắn ra ngoài tựa như đạn pháo.
Bàn tay nhỏ của Lưu Tô Minh Nguyệt lục lọi ở trong túi Bách Bảo một trận, kết quả lại móc ra một cây cung nho nhỏ.
Lưu Tô Minh Nguyệt tức xạm mặt thả cung lại, khi mò ra nữa, kết quả lại là con ngựa lắc lư.
Lưu Tô Minh Nguyệt suýt chút nữa ngã lộn chổng vó xuống, "Trong túi Bách Bảo sao lại toàn mấy món đồ chơi trẻ con thế này."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận