"Lão tiên sinh đã vất vả rồi." Tiêu Trần không hề có thành ý an ủi một câu.
Ông lão bĩu môi, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường: "Cái đức hạnh kia của cậu, đừng có mà giả mù sa mưa nữa."
"Tôi..." Tiêu Trần chợt nghĩ đến Tam Tự Kinh, nhưng lời nói đến đầu môi lại bị hắn nuốt vào trong.
Ông lão nhìn Tiêu Trần đang muốn mắng người, đột nhiên phẫn nộ, tức giận nói: "Bởi vì tên tiểu tử thúi này mà lão phu đã lãng phí biết bao nhiêu dược liệu, tiêu tốn hơn phân nửa hàng dự trữ của mình. Thực sự thiệt thòi lớn quá trời."
Tiêu Trần vui vẻ hỏi: "Lão tiên sinh là thiên nhân học cứu, có phải ngài đã điều chế thuốc giải xong rồi đúng không? Ngài yên tâm, chỉ cần có thể điều chế được thuốc giải, sau này muốn thù lao gì thì cứ việc nói ra là được."
"Coi như cậu còn biết nói tiếng người." Ông lão bình tĩnh trở lại: "Sau mấy tháng không ngủ không nghỉ để điều chế thuốc giải, lão phu phát hiện có một số dược liệu có tác dụng đối với loại chất độc này."
Đây là một tin tốt, Tiêu Trần nghe thấy thế vui đến mức mắt híp cả lại.
Ông lão nói tiếp: "Tin xấu là những dược liệu này cực kỳ trân quý, rất nhiều loại đã tuyệt gốc, trên thế gian không còn tìm được gốc thứ hai."
Tiêu Trần hơi trợn tròn mắt, đệch mợ nó nói thế thì còn nói làm gì chứ?
Nhìn thấy vẻ thất vọng của Tiêu Trần, ông lão không khỏi vui vẻ: "Có một số loại dược liệu có thể thay thế, nhưng một số không thể."
Nói xong, ông lão lấy ra một ít hạt giống, ném vào trong cánh đồng thuốc.
"Ông đang làm gì vậy?" Tiêu Trần tâm tình không tốt, chậm trễ suốt bao nhiêu năm, đổi lại kết quả như vậy, có thể không tức giận sao?
"Còn có thể làm gì nữa, trồng dược liệu đó!" Ông lão mỉm cười nhìn về phía Lưu Tô Minh Nguyệt đang gặm đùi gà trên đầu Tiêu Trần.
Tiêu Trần nhận ra điều gì đó bèn hỏi: "Dược liệu mất bao lâu thì trưởng thành?"
"Ít nhất là mấy trăm năm, lâu nhất là mấy ngàn năm!" Ông lão nhàn nhã ước lượng trên tay: "Đấy là ở trong cánh đồng thuốc của lão phu, còn nếu là ở những nơi khác, thì vạn năm mới cất bước thôi."
"Phụt..." Tiêu Trần suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
Nhưng mà chẳng mấy chốc Tiêu Trần đã biết phải làm sao, hắn tóm lấy Lưu Tô Minh Nguyệt ở trên đầu, chỉ vào nơi có hạt vừa rơi xuống, nói: "Minh Nguyệt tới giúp tí đi."
Lưu Tô Minh Nguyệt bình thường ngơ ngác ngây ngốc, nhưng vẫn biết rõ chuyện nặng nhẹ vào những thời điểm quan trọng.
Lưu Tô Minh Nguyệt lấy ngọc Sơn Thần ra, từng hào quang xanh biếc chảy ra rơi vào trong cánh đồng thuốc.
Những hạt giống vừa được ông lão ném xuống ngay lập tức bén rễ nảy mầm, chui ra khỏi mặt đất, rồi đâm nhánh cao dần, đơm hoa kết quả.
Tròng mắt ông lão suýt chút nữa rớt ra ngoài: "Quả nhiên, quả nhiên, là ngọc Sơn Thần."
Ông lão giống như mê muội, trong mắt đầy vẻ cuồng nhiệt, đi đến bên cạnh dược liệu vừa mới trưởng thành, hái một đóa hoa trắng nhỏ tràn ngập các loại màu sắc lấp lánh.
"Vậy thì vấn đề dược liệu đã được giải quyết xong chưa?" Tiêu Trần hỏi.
Ông lão không để ý tới Tiêu Trần, chỉ là cầm lấy một cánh hoa bỏ vào trong miệng, rồi nhanh chóng cau mày.
"Sao vậy?" Tiêu Trần hiếm khi lo lắng kinh mạch của chính mình.
"Tác dụng của thuốc có chút yếu ớt, nhưng vẫn có thể sử dụng." Ông lão nói xong, vẻ điên cuồng trong mắt dần dần rút đi.
Mặc dù ngọc Sơn Thần có thể làm cho thời gian trưởng thành của dược liệu không đáng kể, nhưng việc giảm tác dụng của dược liệu đối với ông lão mà nói là chuyện không thể chấp nhận được.
Ông lão biết đến sự tồn tại của ngọc Sơn Thần từ Vạn Vật phổ, đồng thời cũng biết ngọc Sơn Thần có tác dụng làm cho vạn vật sinh trưởng.
Đối với thần vật như thế, một thầy thuốc như ông ta tự nhiên sẽ bị mê hoặc.
Nhưng hiện tại xem ra, ngọc Sơn Thần không phải toàn năng, tốc độ sinh trưởng quá nhanh sẽ làm mất đi tác dụng chữa bệnh của dược liệu.
Ông lão ngay lập tức mất hứng thú với ngọc Sơn Thần, bởi vì trong lòng bất cứ người nào có thể trở thành Đế đều mang trong mình một sự cố chấp cuồng nhiệt.
Sự cuồng nhiệt và cố chấp về dược liệu của ông lão sẽ không thay đổi vì ngọc Sơn Thần.
"Có thể dùng được." Ông lão cất kỹ đóa hoa nhỏ vào trong tay áo, tiếp tục nói: "Ngọc Sơn Thần có thể giải quyết phần lớn dược liệu, nhưng có hai dược liệu, ngay cả lão phu cũng không có hạt giống dư thừa."
Mí mắt Tiêu Trần giật giật, chuyện này chơi không vui đâu à nha!
"Hai loại nào?" Tiêu Trần ôm hy vọng cuối cùng hỏi.
"Một loại là hoa Hủ Cốt U Hồn, còn một loại là Cửu Long Già Lam." Ông lão bất đắc dĩ giang hai tay ra.
"Hoa Hủ Cốt U Hồn chỉ mọc ở những nơi Huyết Sát Thông Thiên. Có rất nhiều nơi như vậy, nhưng hầu như không có nơi nào đáp ứng đủ điều kiện để hoa Hủ Cốt U Hồn xuất hiện. Lão phu đã từng đã từng tìm thấy một cây ở chiến trường cổ, nhưng sau đó chưa bao giờ gặp lại cả."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận