Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 478: Tên tuổi khó dùng (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
Tiêu Trần trước kia còn làm vài chuyện lớn náo động Hoa Hạ, ví dụ như hủy diệt nhà họ Tần gia tộc hàng đầu, lật tung toàn bộ chợ đen.
Những chuyện này đều có thể dùng để uy hiếp một số người lòng mang ý xấu.
Bây giờ nhìn bộ dạng như vậy của Hồng Nhật Khánh, làm sao lại khó xử như thế này?
Hồng Nhật Khánh cười khổ nói: "Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, các đại gia tộc đều xuất hiện vài thứ lão tổ tông để lại."
"Những gia tộc này, hiện tại mỗi người đều vểnh mũi lên trời, căn bản không xem người khác ra gì."
Tiêu Trần gật đầu, xem ra càng ngày càng nhiều người không biết đi ra từ nơi nào.
"Trước tiên để đồ ở nơi ông cái đã, tin tức bán đấu giá tạm thời đừng đưa ra ngoài, chờ tôi trừng phạt những người này rồi ông thuận thế mà làm."
Hồng Nhật Khánh gật đầu, không nghi ngờ gì nữa đây là biện pháp tốt nhất.
Tiêu Trần đứng dậy chuẩn bị rời đi, đột nhiên quay đầu lại thuận miệng hỏi một câu: "Biết chuyện trấn Lạc Thạch không?"
Hồng Nhật Khánh gật đầu: "Nghe nói chết không ít người."
"Có tin tức gì không, biết là ai làm không?"
Hồng Nhật Khánh suy nghĩ một chút: "Việc này tôi cũng mới vừa nghe nói, tình hình cụ thể không rõ ràng lắm, thế nhưng hình như có người nói là vì khối thiên thạch của trấn Lạc Thạch kia, một số nhóm người một lời không hợp là đánh nhau."
Tiêu Trần gật đầu, căn cứ vào sức mạnh hỗn tạp để lại ở trấn Lạc Thạch, người tham dự chuyện này nhất định không ít.
Tiêu Trần ở lại nơi của Hồng Nhật Khánh một lúc rồi rời đi.
Cũng không có được cái thứ gì hữu dụng, vẫn phải tự mình trở về bày binh bố trận.
Đối với thiên thạch mà Hồng Nhật Khánh nói, Tiêu Trần vẫn hơi có hứng thú.
Bởi vì nếu như thiên thạch vũ trụ khiến cho khắp nơi tranh đấu, như vậy trong thiên thạch chắc là có thứ gì đó đặc biệt.
Nói như vậy, đều là kim loại tương đối hiếm thấy, có thể dùng để chế tạo pháp bảo phẩm chất cao.
Nếu có cơ hội, Tiêu Trần vẫn muốn nhìn xem rốt cuộc đó là thứ gì.
Mấy người Từ Kiến Quân hẳn còn cần ít thời gian để chuẩn bị tử ngọc, vì vậy Tiêu Trần cũng không vội.
Tiêu Trần lắc lư tới lui, trong lúc vô tình đi tới sâu bên trong một tòa núi lớn.
Nơi này có một luồng dao động kỳ quái, tuy là yếu ớt, thế nhưng cũng không tránh được thần thức của Tiêu Trần.
Xa xa nhìn lại, lại có người của Mạng Nhện thủ vệ ở chỗ này, hơn nữa ngoài ra còn có không ít người đang chuẩn bị, hình như là chuẩn bị làm một chuyện gì đó.
Toàn bộ khoảng không trên ngọn núi lớn, hình thành đối lập mãnh liệt với mặt trời chói chang của những địa phương khác.
Khoảng không trên ngọn núi lớn mây đen giăng đầy, thế mà có trận sấm rền vang.
Tiêu Trần tò mò tiến về phía trước, kết quả bị người ngăn lại.
"Nơi này là cấm khu quân sự, những người không liên quan không được đi vào."
Hai gã chiến sĩ ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Tiêu Trần.
Những người này rõ ràng không biết Tiêu Trần, Tiêu Trần cũng không để ý, mặt dày mày dạn tiến lên tiếp cận.
"Tiểu tử, trong này xảy ra chuyện gì sao? Nhìn cậu khẩn trương như vậy?"
Tiêu Trần nói và lấy ra giấy chứng minh thân phận giáo viên học viện của mình.
Rõ ràng có dáng vẻ dung mạo của học sinh cấp 3, lại gọi người khác là tiểu tử, điều này làm cho hai chiến sĩ ngày càng khẩn trương.
Tiêu Trần cười híp mắt nói: "Đừng căng thẳng, đây là giấy chứng nhận của tôi, các người có thể xác nhận qua một chút."
Hai chiến sĩ nửa tin nửa ngờ nhận tấm thẻ kia, một chiến sĩ cầm qua, chạy về phía xa xa.
Không bao lâu sau, một đám người chạy tới, dẫn đầu là một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo đen.
Tiêu Trần gật đầu, nhìn người đàn ông áo đen, người này thiên phú không tệ, tiền đồ rất lớn.
Hơn nữa người này Tiêu Trần đã từng gặp qua, thậm chí nói là ân nhân cứu mạng của anh ta cũng không đủ.
Tại lần Huyết Tu La hàng lâm ở thành phố Minh Hải kia, Tiêu Trần đá một cái, có con hàng này đi ra từ gió to.
Thanh niên cung kính trả thẻ lại cho Tiêu Trần, một đám người chỉnh tề chào Tiêu Trần một cái theo kiểu quân đội.
Tiêu Trần đã sớm biết Thanh Y đã động tay chân ở trên thẻ, nói không chừng hiện tại mình còn có danh hiệu gì đó không tồi ở Hoa Hạ.
Lúc Tiêu Trần ở học viện, từ thái độ của những chiến sĩ trong kia đã đoán được một ít.
Tiêu Trần cũng không để ý, Thanh Y đùa một tí trò mèo này, tóm lại mà nói cũng không có ác ý gì.
Đương nhiên việc này nếu như bị Ngục Long biết được, đoán chừng rằng Thanh Y sẽ bị lột da.
"Tướng quân, chào ngài, tôi là Dạ Nha, người Mạng Nhện, là tổ trưởng tổ 1."
Người thanh niên không kiêu ngạo không siểm nịnh giới thiệu một chút về bản thân mình.
"Tướng quân? Mẹ nó trông tôi giống lắm à?"
Tiêu Trần tức giận lên tiếng lẩm bẩm.
Tiêu Trần lười so đo chuyện mình có thêm thân phận mới, hỏi: "Các cậu ở nơi này để làm gì, cái địa phương quỷ quái này đã có chuyện gì xảy ra?"

Bình Luận

0 Thảo luận