Trong Huyết Ngục, Thần Lâm bị cưỡng chế đánh gãy, cô gái tức giận đế dậm chân.
Nhưng sau khi ngẫm nghĩ một lát thì lại nhảy cẫng lên vui vẻ.
Đánh gãy Thần Lâm, không phải chứng tỏ Đại Đế rất quan tâm đến mình à? Không muốn nhìn thấy mình bị thương, đúng không?
Cô gái tung ta tung tăng rời khỏi chỗ đó, miệng còn lẩm nhẩm hát một bài ca dao không biết tên.
Vòng xoáy huyết sắc biến mất giữa thiên địa, khí thế trên người Tiêu Trần đã biến hoá kinh người.
Trước đây, khí thế của Tiêu Trần là kiểu dè dặt kiềm chế chứ không phát ra ngoài, nhưng bây giờ lại vô cùng bá đạo, cứ như muốn giẫm nát cả thiên địa dưới chân mình.
"Đến lúc lên đường rồi." Tiêu Trần nhẹ nhàng nói.
Sau đó lập tức cầm trường đao, từng bước từng bươc tiến về phía đám người kia.
Trê không trung, những nơi hắn bước qua đều để lại những dấu chân đỏ thẫm, xích hoả cháy bừng bừng trên những dấu chân đó.
Tất cả lão giả đều nhìn về phía Tiêu Trần, bọn họ không hiểu tại sao sau khi biến mất trong thời gian ngắn thì thực lực của người trước mặt lại tăng vọt đến mức này.
Cả đất trời dường như đã mất đi màu sắc, chỉ còn lại duy nhất bóng dáng của Tiêu Trần.
Khí thế bá đạo lập tức trấn áp đám đông. Lồng ánh sáng nhàn nhạt mà Thanh Phong Từ Lai phát ra cũng bị uy áp khủng bố này trực tiếp nghiền nát.
Trong đầu mỗi người đều chỉ có một chữ duy nhất: "Chạy."
Chỉ có mỗi lão giả mặt sẹo là còn giữ được tỉnh táo, không bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.
"Không được chạy, những kẻ chạy trốn sẽ xử lý như phản đồ."
Lão giả mặt sẹo là biết rõ, lúc này chỉ cần có một người dẫn đầu chạy trốn thì kết cục chắc chắn là binh bại như núi đổ.
Đối với những kẻ phản đồ, phương thức xử lý đều vô cùng tàn nhẫn.
Lời nói của lão giả vẫn có chút tác dụng răn đe.
Một ngọn lửa bùng lên trong mắt Tiêu Trần. Dưới tác động của sức mạnh Thần Huyết, ngọn lửa trong mắt hắn cũng biến thành màu đỏ.
Tiêu Trần nhẹ nhàng vung đao lên, đất trời lập tức trở nên yên tĩnh lạ thường.
Một luồng đao khí khổng lồ dường như cắt ngang cả thiên địa từ từ hướng về vị trí của đám người kia.
Đao khí khủng bố giống như một cái bánh xe khổng lồ chậm rãi lăn bánh trên biển rộng, nhàn nhã thoải mái.
Dưới đao khí đỏ sậm, đám lão giả kia nhỏ bé chẳng khác gì sâu khiến.
"Không được lùi bước." Lão giả mặt sẹo gầm lên.
Kim ấn nhanh chóng đập xuống, một lão đầu muốn chạy trốn đã bị đập thành bánh thịt ngay tại chỗ.
"Không thể rút lui. Một khi rút lui thì tất cả coi như kết thúc. Có lẽ hắn đã dùng một công pháp tương tự Thỉnh Thần mà thôi. Thực lực này không phải của hắn nên chỉ cần chống đỡ được vài đòn công kích, tiêu hao hết sức mạnh của hắn..."
Lão giả mặt sẹo đột nhiên ngừng nói, cơ thể bay lên không trung còn miệng thì điên cuồng phun ra máu tươi.
Sắc mặt một lão giả khác thì rất u ám, trong tay cầm chiếc chuông vàng, thờ ơ nhìn lão giả mặt sẹo bay ra ngoài.
"Triệu Phi Hổ, ngươi độc đoán lâu như vậy, giờ cũng đến lúc nên nghỉ ngơi rồi."
"Đi." Lão giả u ám đạp mạnh dưới chân, lao thẳng lên không trung với tốc độ cực cao.
Lão giả mặt sẹo ngàn tính vạn tính cũng không thể nào ngờ được vào lúc này bản thân lại bị chính người nhà ám toán.
Để sống sót, đám người này đúng là không từ bất cứ một thủ đoạn nào.
Lão giả mặt sẹo lại phun ra một ngụm máu, sắc mặt vàng như giấy rơi thẳng xuống biển.
Nhìn từng luồng sáng bay lên trời.
Tiêu Trần nhẹ nhàng phi lên, đáp xuống đỉnh của đao khí khổng lồ.
Đao khí thay đổi phương hướng, từ từ hướng lên trên.
Mọi người thấy cảnh tượng này thì đều kinh hãi tột độ. Đao khí ẩn chứa năng lượng khổng lồ như vậy mà nói đổi hướng là đổi hướng, sao có thể như vậy được chứ?
Chắc chắn là bọn họ không thể đoán được rồi.
Tiêu Trần đứng ở trên đao khí, bộ dáng thong dong giống như một tên du côn cắc ké, vô công rồi nghề ở nông thôn.
Đao khí bay rất chậm nhưng đám lão đầu kia lại không thể thoát khỏi nó. Thứ đồ chơi này y như ác ma bám dính sau lưng bọn họ
"Tách ra chạy."
Lão giả đánh lén Triệu Phi Hổ gầm lên rồi lao về một phía với tốc độ nhanh kinh khủng.
Đao khí trêu đùa đám người như mèo vờn chuột, cuối cùng buộc bọn họ không thể không tách ra mà hành động.
Nhìn mấy lão đầu như chó nhà có tang, Tiêu Trần nhẹ nhàng lắc đầu.
Nếu như bọn họ chịu nghe lời lão giả mặt sẹo kia, tập hợp sức mạnh chống lại thì đúng là có thể làm hao tổn sức mạnh mà hắn mượn từ Huyết Thần.
Đến lúc đó hươu chết vào tay ai thì e là khó mà nói được.
Dù sao thì ở đây phần lớn đều là đại nặng Thần Nhất Cảnh, thậm chí còn có dăm ba người còn đạt tới Yên Diệt Cảnh.
Nhìn những người này như ruồi nhặng tứ tan mỗi người chạy một hướng, Tiêu Trần nhẹ nhàng vung đao lên mấy lần.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận