Tình cảnh rễ cây mục nát cùng mặt biển yên ả hình thành một hình ảnh tương phản rất rõ ràng, khiến cho người ta không thể không hoài nghi hai chỗ này cơ bản là không cùng một thế giới.
"Ra đây." Tiêu Trần nói khẽ, âm thanh trùng trùng điệp điệp lan ra.
Bên trong những hốc cây u ám thâm tịch đột nhiên bừng lên vô số điểm sáng xanh lam.
Thập Nhất khẩn trương nhìn những điểm sáng này, đồng thời cũng nắm thật chặt góc áo Tiêu Trần.
"Con mẹ nó, nghiệp chướng mà, đến chỗ quỷ quái nào vậy trời." Quỷ Xa quan sát những điểm sáng xanh lam xong thì không nhịn được mà lầu bầu lẩm bẩm.
Chỗ này đúng là ô nhiễm đến mức không chịu nổi, giống y như một đống rác, đúng là không thể tượng tượng nổi mà.
Điểm sáng xanh lam đến càng lúc càng gần, Thập Nhật bị dọa đến mặt mũi trắng bệch.
Thì ra đám điểm sáng này đều là những con mắt. Vô số con mắt chi chít rậm rạp.
Trong hốc cây trước mặt Tiêu Trần có một lão giả đi tới.
Lão giả gầy guộc khô đét như que củi, bên trong con mắt xanh lam không có chút sức sống nào.
Lão giả mở to đôi mắt đục ngầu của mình, bình tĩnh nhìn Thập Nhất, nước mắt xanh lam tuôn ra như suối.
Lão giả đột nhiên quỳ lạy Thập Nhất, dùng hết sức lực toàn thân mà khàn giọng rống lên:
"Nữ vương đã trở lại rồi."
'Nữ Vương đã trở lại rồi. ' Chỉ sáu chữ ngắn ngủi lại như gió xuân xoẹt qua không gian ẩm ướt âm u này.
Thế giới lạnh lẽo này giống như đã sống lại, từng trận hò hét kinh người bỗng vang lên.
"Nữ vương đã trở lại rồi."
"Nữ vương đã trở lại rồi."
Vô số bóng người đi ra khỏi hốc cây, có người, có thú, có dị tộc... Những bóng người này đứng lít nha lít nhít trên đám rễ cây, nhìn rất chi là hùng vĩ đồ sộ.
Lúc này trên khuôn mặt chết lặng của bọn họ lại nở nụ cười, giống như đã gặp được chuyện gì đó rất vui vẻ.
Thập Nhất bị dọa sợ đến mức trốn sau lưng Tiêu Trần, không dám đối mặt với cục diện trước mắt.
"Quỷ Xa, đi hỏi thăm tình hình chỗ này xem sao." Tiêu Trần nói với Quỷ Xa đang đứng trên vai mình.
"Dựa vào cái gì hả."
"Đúng á, dựa vào đâu chứ. Chúng ta có phải thuộc hạ của ngươi đâu."
"Đại ca đừng nghe lời hắn."
"Hắn ta là kẻ thù không đợi trời chung của chúng ta."
Mấy cái đầu lại giống như máy sao chép, nói.
Cái đầu ở chính giữa gật nhẹ, không để ý đến đám huynh đệ đang ồn ào phản đối mà vẫy cánh bay về phía lão giả bước ra đầu tiên.
"Đại ca, biết hai chữ cốt khí viết thế nào không hả?"
"Đại ca, đại ca làm như vậy thì thanh danh của chúng ta coi như bị huỷ sạch bách luôn."
"Từ hôm nay trở đi tôi muốn tuyệt thực kháng nghị."
Cái đầu ở giữa sống không còn gì lưu luyến, quay đầu nhìn Tiêu Trần: "Đại Đế, mượn dao của ngài dùng một lát."
"Đại ca, có chuyện gì thì từ từ nói."
"Đại ca, cho dù đại ca quyết định thế nào thì các huynh đệ đều ủng hộ đại ca."
Đầu chim ở giữa lệ rơi đầy mặt: "Ông đây không cần chúng mày ủng hộ, chúng mày cứ ngậm mồm lại là tốt lắm rồi."
"Được rồi, đại ca."
"Không có vấn đề gì, đại ca."
"Ông lão, ông đừng sợ. Nói cho tôi nghe thử xem tình huống ở đây là thế nào?"
Đầu chim ở giữa dùng vẻ mặt ôn hoà nói.
"Lão già, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, về nhà ăn tết.. ầy, phi."
"Thẳng thắn sẽ được khoan hồng đấy! Lão già, nói đàng hoàng coi, nếu không sẽ ăn sạch ông luôn."
"Ăn sạch, ăn sạch luôn."
"Oẹ!" Đầu chim ở giữa bị chọc tức đến mức phun ra một búng máu, vô cùng đáng thương nhìn Tiêu Trần: "Đại Đế, cứu tôi với."
"Đại ca, đại ca sao thế?"
"Đại ca, đại ca đừng chết mà!"
"Đại ca chết rồi thì sẽ đến lượt chúng ta làm chủ, muahahaha!"
Ồn ào như một cái chợ bán thức ăn, Tiêu Trần yên lặng xoay người nhìn mặt biển phía dưới.
Một canh giờ sau, cuối cùng thì Quỷ Xa cũng hoàn thành nhiệm vụ "gian khổ" này.
"Đại Đế, về sau mấy chuyện này ngài vẫn nên đổi sang người khác đi. Tôi sợ mình sẽ thăng luôn quá."
Đầu chim ở giữa nói xong lại phun ra một búng máu.
Tiêu Trần hiếm khi lấy ra một cái liếc mắt, tay nắm chặt trường đao màu lam phía sau lưng.
"Đại Đế, chuyện gì cũng phải từ từ."
"Đúng á, chúng ta là ai với ai chứ."
"Đừng có làm loạn đó. Nếu không tôi sẽ bóc mẽ chuyện ngày xưa ngài từng có một chân với Ma Đế ra đấy."
"Đúng á, Ma Đế chính là đệ nhất mỹ nhân của Ma Vực chúng ta, bị một tên nhân tộc như ngài chà đạp sẽ khiến mọi người căm phẫn."
Mí mắt Tiêu Trần giật giật mấy lần, cánh tay nâng đao ngừng lại rồi đập xuống.
"Rầm! Rầm! Bang!"
Ngoại trừ đầu chim ở giữa ra thì mấy con hàng còn lại, con nào cũng bị sống đao đập cho một cái.
Mấy cục u bự cảnh nhô lên từ đầu chim, cả đám cùng trợn trắng mắt rồi bất tỉnh nhân sự.
"Đại Đế, ngài đúng là bồ tát sống cứu khổ cứu nạn mà, trước đây sao lại không phát hiện ra nhỉ?" Đầu chim ở giữa nước mắt nước mũi tèm lem nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận