Một ngày này, tinh không cho ra đời một cường giả một thân mang sức mạnh song Đế trước giờ chưa từng có.
Một ngày này, có cự nhân đứng dậy ở trong hư không, tay nâng thế giới, nói cho chúng sinh trách nhiệm hơn thế.
Một ngày này, Tiêu Trần ngắm nhìn thế gian muôn màu, đột nhiên từ Vương đạo đi vào Bá đạo.
...
Tiêu Trần thần tính phơi nắng vui chơi ăn uống trên Địa Cầu đột nhiên xoay người bật dậy.
Hắn nhìn vòm trời gào khóc.
"Lão lưu manh đi rồi, lão lưu manh đi rồi... Oa..."
Tiêu Trần thần tính khóc thương tâm đến cực điểm, làm cho lòng người thấy đau.
Tiêu Trần ma tính ở hàng rào cũng cười.
"Từ hôm nay trở đi, sẽ không còn ai dám nói chuyện lớn tiếng với cậu, không còn ai dám từ chối yêu cầu của cậu nữa..."
...
Tiêu Trần chắp hai tay sau lưng, đứng thẳng trong hư không.
Một thân khí thế như là đao kiếm va chạm, hoa lửa lên bốn phía.
Những "hoa lửa" ấy rơi vào trong hư không, như ngọn lửa cháy lan ra cỏ khô cuốn đi tất cả.
Trên mặt Tiêu Trần không còn vẻ bất cần đời nữa, thay vào đó là thần sắc nghiêm túc, ánh mắt kiên định.
...
Thu hồi quả cầu sáng năm màu Mộ Kiến để lại, Tiêu Trần bước ra một bước.
Chớp mắt sau hắn đã xuất hiện trong một vùng hư không tan vỡ.
Một cước đạp xuống, hư không tan vỡ triệt để vỡ vụn, lại bước ra thêm bước nữa, trong tầm mắt cũng xuất hiện một tòa thành thị vô cùng lớn.
Nơi này chính là Tội Vực.
Tội Vực bị trục xuất, thiên đường của dư nghiệt một thời đại khác.
Bọn họ tụ tập ở chỗ này, ôm đoàn với nhau, tích lũy ngày qua ngày, và bây giờ đã trở thành một thế lực to lớn ngay cả Đại Đạo cũng không làm gì được.
Điều Tiêu Trần phải làm rất đơn giản, nhận mấy sinh linh ở thời đại khác ấy làm chó.
...
Một làn sương đen cuốn tới, mang theo một cái vòi rồng màu đen, bên trong vòi rồng có một bóng người to lớn đang cười ha hả đầy dữ tợn.
"Nơi này chính là không chào đón kẻ từ bên ngoài."
Vừa dứt lời, Tiêu Trần cũng đã xuất hiện ở trung tâm sương đen.
Tiêu Trần đạp xuống một cước, vừa hay đạp lên trên đầu bóng người kia.
Vòi rồng khổng lồ rơi xuống cứ như là sao băng, bay về phía thành lớn.
"Ầm!"
Thành lớn trong nháy mắt bị nứt vỡ, Tội Vực lưu truyền vô số năm tháng đã hoàn toàn biến mất dưới một cước ấy.
Sương đen tán đi, một tên kỳ quái mọc ra bốn cánh tay bị Tiêu Trần dẫm nát vào trong nền đất vỡ tan.
Hắn ta chưa có chết, cũng chẳng phải do hắn ta mạnh cỡ nào, chỉ là bởi vì Tiêu Trần không muốn làm cho hắn ta chết mà thôi.
Cái tên bị giẫm lên vừa định nói chuyện, lại phát hiện Tiêu Trần đã giơ cái chân đạp trên người hắn ta lên.
Sau đó cái chân ấy lại đạp lên trên miệng hắn ta.
Tiêu Trần đến lười liếc nhìn hắn ta lấy một cái, quay sang thành thị vỡ nát thản nhiên nói: "Hai lựa chọn, một, đi theo tôi, hai, tất cả đều chết ở chỗ này."
Tiêu Trần vừa dứt lời, mấy bóng người phá tan bầu trời đang định trốn đi mất
Tiêu Trần tiện tay trảo một cái, mấy bóng người vừa mới nhắm về phương xa đã bị bắt dừng ở trên không.
Sau đó Tiêu Trần giơ tay lên, tùy ý nhéo nhéo, mấy bóng người đó trong nháy mắt hóa thành bột mịn.
Đây là thần hồn câu diệt, hoàn toàn tiêu tán.
Tất cả sự sống, tại thời khắc này đều câm như hến, không dám lên tiếng.
"Đếm ba tiếng, nguyện ý đi theo tôi thì đi ra."
"Một."
Tiêu Trần vừa mở miệng, vô số điểm đen đã xông ra khỏi thiên địa.
Trên đời không có bữa trưa miễn phí, Nguyên Anh rất rõ ràng, một khi mình tiếp nhận quả cầu ánh sáng bảy màu ấy, vậy có nghĩa là hắn ta đã đem tất cả của hắn ta hiến cho Tiêu Trần.
Thấy Nguyên Anh không dám nhận, Tiêu Trần nói với vẻ mặt không chút thay đổi: "Ngươi không tiếp, ta có thể thay đổi người khác."
Một luồng khí thế sắc bén khiến linh hồn của Nguyên Anh đều không ngừng rung động tản ra từ trên người Tiêu Trần.
Đó cũng không phải sát khí, mà là khí thế của chính bản thân báo đạo của Tiêu Trần tự mang sau khi chuyển thành Bá đạo.
Cảm nhận được giọng nói không nóng không lạnh của Tiêu Trần, Nguyên Anh hiểu rất rõ, nếu như mình không nhận quả cầu ánh sáng bảy màu ấy thì sẽ có kết quả gì.
Với Đại Đế đi theo con đường Bá đạo này, nhìn chung toàn bộ lịch sử cũng không gặp nhiều, đặc điểm lớn nhất của Bá đạo chính là không giảng đạo lý.
Người đi theo Vương đạo, bạn còn có thể nhây với hắn, giảng đạo lý với hắn, thế nhưng với người đi Bá đạo, bạn sao mà dám có chút ngỗ nghịch nào.
Thân là dư nghiệt thời địa khác, Nguyên Anh không theo thời đại chôn vùi mà chết đi, chỉ bởi vì hắn ta muốn sống.
Với hắn ta mà nói, sống, là kỳ vọng lớn nhất, cũng là động lực lớn nhất.
Nghĩ tới đây Nguyên Anh không do dự nữa, bịch một tiếng quỳ gối xuống trước mặt Tiêu Trần.
Mắt thấy Nguyên Anh quỳ xuống, "dư nghiệt tiền triều" rậm rạp chằng chịt phía sau hắn ta cũng quỳ xuống theo.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận