"Không sao đâu, cô cứ nói đi. Tuy tên này mặt liệt, tính tình cũng thôi nhưng lại rất giữ lời đấy."
Cửu Vĩ Yêu Hồ nhìn Tiêu Trần ma tính mặt không chút biểu cảm, mím môi gật đầu, suy nghĩ một lát rồi nói: "Sau khi anh thu thập đủ Sáng Giới Thập Tự, lúc mở cửa Vận Mệnh Thiên Quốc thì có thể nói cho tôi biết được không?"
Cửu Vĩ Yêu Hồ vốn muốn đi theo Tiêu Trần ma tính cho đến khi Vận Mệnh Thiên Quốc mở cửa, nhưng cuối cùng lại không dám nói ra.
"Được." Tiêu Trần ma tính gật đầu rồi tùy tiện phất tay, một giọt máu lập tức bay ra từ mi tâm của Cửu Vĩ Yêu Hồ.
"Cô có thể đi rồi, khi nào đến thời điểm thì tôi sẽ báo cho cô biết."
Tiêu Trần ma tính đã phong ấn giọt máu này lại, đợi đến ngày Vận Mệnh Thiên Quốc mở cửa thì hắn sẽ dùng nó để tìm Cửu Vĩ Yêu Hồ.
Tiêu Trần ma tính ôm Tiêu Trần nhân tính lên, thong thả đi về phía xa.
"Moa... Chụt!" Tiêu Trần nhân tính làm một nụ hôn gió với Cửu Vĩ Yêu Hồ.
"Tạm biệt hồ ly lẳng lơ! Khi nào tôi nhớn, chúng ta cùng tâm sự nhé, haha."
"Thằng nhãi dê xồm." trên mặt Cửu Vĩ Yêu Hồ đầy vạch đen.
Lúc này, Phong Linh Nhi cũng rón ra rón rén tiến lại gần đây.
Phong Linh Nhi mới vừa đến gần đã cảm thấy toàn thân lạnh toát, giống như rơi vào hầm băng.
Tiêu Trần ma tính hơi phiền chán liếc nhìn Phong Linh Nhi: "Còn đi theo nữa, tôi sẽ giết cô."
Tiêu Trần nhân tính bất lực nhún vai, khẽ lắc đầu với Phong Linh Nhi, ra hiệu cho cô ta đừng đi theo mình nữa.
Nhìn thấy Tiêu Trần ma tính bước đi càng lúc càng xa, Phong Linh Nhi bực bội dậm chân.
Lúc này, Cửu Vĩ Yêu Hồ đến bên cạnh Phong Linh Nhi, bất đắc dĩ nói: "Tốt nhất là nên tránh xa người này ra."
Tiêu Trần ma tính ôm Tiêu Trần nhân tính, chậm rãi đi trên mảnh đại lục đã bị đại dương bao phủ.
Ánh trăng mông lung chiếu xuống mặt biển làm nổi lên sóng nước lấp lánh.
Lúc này thời gian thật tĩnh lặng.
Tiêu Trần ma tính đang dò xét tình huống thân thể của Tiêu Trần nhân tính.
Hắn nhíu mày hỏi: "Thân thể của cậu sao thế? Sao lại có nhiều thứ lộn xộn thế này? Còn nữa, kinh mạch đâu rồi?"
Tiêu Trần nhân tính liếc mắt nói: "Hỏi gì mà lắm thế? Cậu xem thử có thể chữa cho tôi được không?"
Ma khí từ trong Tiêu Trần ma tính đột nhiên trào ra dữ dội, xông thẳng vào cơ thể Tiêu Trần nhân tính.
"Đệch mợ, cậu bị bệnh à, sao không kêu trước một tiếng hả?"
Ma khí khổng lồ dũng mãnh tràn vào trong cơ thể khiến Tiêu Trần nhân tính đau đớn suýt ngất luôn.
"Chít." Tiêu Trần ma tính thật sự 'kêu' một tiếng.
Tiêu Trần nhân tính tức đến nỗi muốn nhào lên cắn chết tên này luôn cho rồi.
Ma khí của Tiêu Trần ma tính giống như một đại quân, vừa thô bạo vừa nhanh chóng xua đuổi, dung hợp với luồng sức mạnh trong đó cơ thể Tiêu Trần nhân tính.
Khi luồng sức mạnh này đối mặt với ma khí thì y như chuột thấy mèo, liều chết tránh né.
Cuối cùng, ma khí đã đẩy sức nó đến vị trí trái tim của Tiêu Trần nhân tính.
Từng hoa văn xanh đỏ thần bí xuất hiện trên trái tim của Tiêu Trần nhân tính.
Trái tim đó đập mạnh đầy sức sống.
"Bây giờ tuy sức mạnh này khá nhỏ yếu nhưng nó có tính phát triển rất cao." Sau khi Tiêu Trần ma tính dò xét thì khá là bất ngờ, nói.
Tiêu Trần ma tính vốn muốn loại bỏ sức mạnh này nhưng lại phát hiện nó không hề đơn giản. Tuy hơi hỗn tạp nhưng không thể bỏ qua tiềm năng của luồng sức mạnh này.
"Tôi đã xua nó đến vị trí trái tim của cậu, để nó có thể phát triển nhanh hơn. Sau này sử dụng cũng sẽ dễ hơn nhiều."
"Hửm?" Không nghe thấy Tiêu Trần nhân tính trả lời, Tiêu Trần ma tính liền liếc hắn một cái.
Hóa ra Tiêu Trần nhân tính đã trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh từ bao đời rồi.
Tiêu Trần ma tính hơi xấu hổ nhún vai.
Bây giờ tên thần kinh này chỉ là một người bình thường, nghịch ngợm cơ thể hắn như vậy, không chịu nổi cũng là chuyện bình thường.
Tiêu Trần ma tính cười nhẹ, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của Tiêu Trần nhân tính.
Tiêu Trần ma tính dừng bước, lẳng lặng đứng trên mặt nước. Hắn ngước đầu, nhìn vào ánh trăng mông lung trên bầu trời.
Thời gian trôi qua vô cùng chậm, không biết từ lúc nào Tương Tư đã xuất hiện bên cạnh Tiêu Trần ma tính.
Trước đó, Tiêu Trần ma tính đã triệu hồi nó vào thân đao. Có lẽ cảm thấy đại chiến đã kết thúc, đao linh nhát gan này lại chạy ra ngoài.
"Công tử, đứa nhỏ này là ai thế? Đáng yêu quá chừng!"
Tương Tư nhìn Tiêu Trần nhân tính trong ngực công tử nhà mình, mắt sáng rực lên, thò tay muốn ôm Tiêu Trần nhân tính.
Nhưng nó vừa đưa tay ra thì đã cảm thấy toàn thân lạnh như băng, như có gai ở trên lưng.
"Công tử, có phải tôi đã làm gì sai không?"
Nhìn thấy Tiêu Trần ma tính lạnh mặt nhìn chằm chằm vào mình, Tương Tư sợ hãi đến mức suýt thì bật khóc.
"Không có việc gì."
Tiêu Trần ma tính ôm chặt nhóc con trong ngực, chậm rãi đi về phía trước.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận