Hơi thở chết chóc này cự tuyệt hết thảy mọi lời giải thích về việc còn sống.
Cơn sóng lớn hất tung, tràn ngập khoảng không rộng lớn trong chốc lát.
Ngay cả ánh sáng vàng cũng bị màu đen lấn át.
Mọi người cuồng nhiệt mắt điếc tai ngơ với con sóng lớn này, sóng lớn đương nhiên cũng sẽ không khách khí với bọn họ.
Trong khoảnh khắc, có ít nhất hàng ngàn tu sĩ bị sóng lớn cuốn đi, dưới tiếng sóng cực lớn, thậm chí không nghe đượcmột tiếng hét nào vang lên!
Nhưng Tiêu Trần đã nhìn thấy những bộ xương trắng trong những làn sóng đổ xô.
"Ô ô~"
Đúng lúc này, một tiếng còi uy nghiêm thê lương vang lên.
m thanh này dường như có sức mạnh xuyên thủng mọi thứ, những tu sĩ nặng nề tê liệt tỉnh dậy dưới tiếng kèn.
Tiêu Trần cười cười, "Phong Tam Kỳ, lão tử lại sẽ gặp rắc rối."
Tiếng kèn này là một Phá Giới Chi Khí của Hạo Nhiên đại thế giới, được chưởng khống trong tay Phong Tam Kỳ.
Phong Tam Kỳ này thổi, tương đương với việc cứu những tu sĩ này.
Cho dù Phong Tam Kỳ đã làm gì trước đây, một khi tiếng kèn này thổi, uy vọng của hắn ta sẽ đạt đến đỉnh cao.
"Mau trốn đi." Giọng nói uy nghiêm của Phong Tam Kỳ như sấm sét bên tai đám tu sĩ.
Mọi người như từ một giấc mộng tỉnh lại, nhìn thấy sóng biển dữ dội, không còn quan tâm đến bảo tàng gì nữa, thậm chí còn không kịp nói mấy câu cảm ơn Phong Tam Kỳ, tất cả mọi người giống như bôi mỡ vào lòng bàn chân mà chuồn đi.
Tuy nhiên làm cho mọi người tuyệt vọng đó chính là, bọn họ phát hiện ra rằng, trước khi bản thân chạy được xa thì xung quanh đã tràn đầy những khe hở khủng bố.
Các khe nứt tiếp tục phun ra những làn sóng chết chóc!
Tất cả những tu sĩ tập trung lại với nhau, tuyệt vọng giống như những người bị mắc kẹt trên một hòn đảo nhỏ, chỉ có thể nhìn những con sóng lớn đánh tới phía họ.
Đang lúc tuyệt vọng, từ xa một bóng dáng nhỏ nhắn đi tới, mặc hắc y, tóc đen dài đến thắt lưng.
Nơi bóng người lướt qua, khoảng không chấn động lặng đi, những con sóng khổng lồ ập xuống dường như cũng bị làm pháp chú, chúng đột ngột dừng lại giữa không trung.
Thân ảnh kia nhìn như đi vô cùng chậm, nhưng chỉ trong giây lát hắn đã đi tới bên cạnh các tu sĩ.
Phùng Tam Kỳ nhìn thấy bộ dáng này, cũng nhìn thấy khuôn mặt của thân ảnh này.
"Quỳ xuống, quỳ xuống, quỳ xuống..."
Phong Tam Kỳ sợ tới mức toàn thân toát mồ hôi lạnh, dường như sự sợ hãi với thân ảnh này của hắn đã vượt qua cả con sóng khổng lồ màu đen kia!
Nhìn thấy Phong Tam Kỳ quỳ xuống không chút do dự, mọi người cũng quỳ xuống dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Những người quỳ xuống, ai cũng muốn ngẩng lên để xem bộ mặt thật của thân ảnh này, nhưng đầu lại không nhấc lên được, dường như có một đôi tay đang ghì chặt lấy cổ của mình.
Thân ảnh này thậm chí không thèm nhìn mọi người, đi ngang qua họ.
"Cút!"
Cho đến khi bóng người biến mất, một giọng lạnh như băng vô cảm truyền đến tai mọi người.
Phong Tam Kỳ, như thể được ân xá, lồm cồm bò dậy, dẫn đầu quân đội của mình, liều mạng chạy về hướng thân ảnh đó đi tới.
Các tu sĩ không dám tụt lại mà đi theo phía sau Phong Tam Kỳ.
"Ào ào..."
Khi các tu sĩ vừa thoát ra khỏi phạm vi bị sóng lớn bao phủ, thì những con sóng cực lớn đã cố định vào thời khắc này cũng ập xuống như một tòa nhà sụp đổ.
Nhìn cảnh này, một số người gan nhỏ sợ tới mức bủn rủn chân tay.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi tất cả đều cười khổ một tiếng.
Không ai ngờ rằng mọi chuyện lại có kết cục như thế này.
Thế sự vô thường, thực là nực cười.
"Phong đại nhân, vừa rồi vị kia là..." Sau khi hoàn hồn có người bắt đầu tò mò.
"Ai hỏi người đó sẽ phải chết!" Phong Tam Kỳ lạnh lùng nhìn người đặt câu hỏi.
"Đã rõ."
Thực ra trong lòng mọi người cũng đã có những suy đoán, với thực lực như vậy thì còn ai ngoại trừ người đã nghe thấy kỳ danh mà chưa từng nhìn thấy Thôn Thiên Đại Đế?
...
"Ơ, ăn no rồi, đi ra ngoài đi dạo một chút à?" Tiêu Trần thân ảnh kia nhếch miệng nở nụ cười.
Người này không ai khác chính là Tiêu Trần ma tính.
Tiêu Trần ma tính cũng lười đối phó với bệnh tâm thần này, vì vậy hắn bước đến bên cạnh Tiêu Trần, đặt mông ngồi ở trên dây thuyền.
"Còn chờ gì nữa?" Tiêu Trần hỏi.
Tiêu Trần ma tính liếc nhìn Tiêu Trần, "Cậu cảm thấy thế nào?"
Tiêu Trần bất lực nhún vai, ngoài việc chờ đợi vị chủ nhân đã khởi xướng làn sóng đen này, còn có thể đợi ai nữa. Mình cũng là tìm mất mặt.
Lúc này, một ánh sáng vàng chướng mắt sáng lên.
Cánh cửa im lặng màu vàng vào lúc này từ từ mở ra, không có thần uy hiển hách, không có dị tượng kinh người, nó trông giống như một cánh cửa bình thường.
Bên kia cánh cửa, ngoại trừ một mảnh vàng ra, không thấy gì khác.
"Tiễn cậu một đoạn?" Tiêu Trần ma tính chỉ vào cổng.
Tiêu Trần trợn tròn mắt, "Tôi nghe sao lại đáng sợ như vậy? Đến nói cho tiểu gia mấy câu tốt lành."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận