Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 280: A Tứ bị giết

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:06:43
Tiêu Trần nói địa chỉ nhà mình một lần rồi dặn dò: "Lúc tới thì con mẹ nó đừng có làm như ong vỡ tổ, yên lặng cho lão tử."
Mọi người gật đầu lia lịa.
Tiêu Trần phủi mông một cái rồi lập tức biến mất hút.
...
Trong lúc Tiêu Trần đang đánh cướp, mấy người A Đại bị Tiêu Trần để lại bên ngoài cũng vô cùng thê thảm.
Sau khi Tiêu Trần nói mình đi cướp, chỉ có một người chạy đi được, để lại mấy người ở không tại đó cùng với ông cụ Văn.
Chẳng mấy chốc đã có rất nhiều người xuất hiện vây bọn họ lại, ai ai cũng hổ hổ. Trông dáng vẻ kia là muốn giết thẳng mấy người này ngay tại chỗ.
Đi đầu là một lão già gầy nhom. Người này nhìn mấy người A Đại một cách ngờ vực. Đây hoàn toàn chỉ là mấy người bình thường thôi, sao lại có người phát báo động đỏ vậy?
Sau khi xem xét tình hình, lão già lập tức vung thẳng tay lên, ra hiệu cho thủ hạ cứ xử lý mấy người này trước đi đã.
Đợi tới lúc Tiêu Trần đi ra khỏi phòng đấu giá rồi, hắn thấy chuyện xảy ra trước mắt thì mắt hơi nheo lại.
Ở phần đất trống bên ngoài phòng đấu giá, người ta bu đầy khắp nơi. Có người duy trì trật tự của mấy gia tộc lớn, cũng có rất nhiều người tu hành bình thường đến xem náo nhiệt.
Mà ở trong sân, A Đại máu me be bét khắp người đang đối diện một người đàn ông trung niên gầy nhỏ. Mà ở phía sau người này, A Nhị, A Tam, A Tứ đều đã ngã vào trong vũng máu. Trên người bọn họ toàn là lỗ máu, máu tươi đang tuôn ra từ bên trong không ngừng.
Mà người thảm nhất chính là A Tứ. Trên cổ họng anh ta có một lỗ máu khủng khiếp. Máu tươi trào ra thành vũng lớn, yếu ớt nằm giữa vũng máu, đôi mắt u tối nhìn lên bầu trời.
Trong mấy người, chỉ có duy nhất ông cụ Văn đang được khiêng trên cáng là hoàn hảo không tổn hại gì.
Tên đàn ông gầy nhỏ đang nắm một con dao găm, cơ thể lửng lơ bất định, hệt như ma quỷ.
Người đàn ông này cứ như đang chơi trò mèo vờn chuột vậy, không ngừng dập dờn bên cạnh A Đại, người miễn cưỡng vẫn còn đứng được.
Trên dưới cơ thể A Đại toàn là lỗ máu, khuôn mặt tái nhợt đến đáng sợ. E là không cần tới tên đàn ông bổ dao thì A Đại cũng không kiên trì được bao lâu nữa.
Mặc dù là như thế, A Đại vẫn bảo vệ trước cái cáng cứu thương của ông cụ Văn thật sít sao, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng dáng lơ lửng bất định kia.
"Chậc chậc chậc, một người bình thường mà có thể làm được tới mức độ này, hoàn toàn là một kỳ tích đấy!"
Tên đàn ông gầy nhỏ liếm lấy con dao găm dính máu trên tay, cả khuôn mặt toàn vẻ mỉa mai.
A Đại cũng không nói thêm gì nữa. Bây giờ anh ta giữ vững chuyện đứng thẳng cũng đã rất khó khăn rồi, nào còn có thể đủ sức mở miệng nói gì.
A Đại quay đầu nhìn mấy người anh em, trong ánh mắt hiện lên một tia bi thương.
Cơ thể A Tứ đã bắt đầu co lại. Tình trạng của A Nhị, A Tam cũng vô cùng thê thảm, cái chết chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.
"Mày xem thử đi, anh em của mày cũng đi hết rồi, một mình mày sống có còn nghĩ lý gì nữa đâu?"
Tên đàn ông gầy nhỏ chộp được một tia bi thương trong ánh mắt A Đại thì hệt như phát hiện ra châu lục mới vậy.
Cơ thể người đàn ông này đã nhận hơn mười dao mà đến cả chân mày vẫn không hề nhíu một lần - chuyện đó khiến cho tên đàn ông gầy nhỏ không thể không nghi ngờ chẳng biết rốt cuộc A Đại có phải người không.
Bây giờ A Đại đột nhiên lộ ra một chút bi thương, chi tiết này khiến tên đàn ông gầy nhỏ cực kỳ hưng phấn.
A Đại ngoảnh mặt làm ngơ trước lời nói của tên đàn ông gầy nhỏ, chỉ chăm chú nhìn chằm chằn hắn ta, trong lòng không ngừng nhắc nhở chính mình: "Kiên trì thêm chút nữa, kiên trì thêm chút nữa."
Đối với một màn trước mắt này, những kẻ đứng xem náo nhiệt ở xung quanh không chỉ không thể hiện chút đồng cảm nào, trái lại biểu cảm của ai cũng rất hưng phấn, hệt như đang được xem phim hot ở rạp chiếu phim vậy.
Người bình thường đều sẽ đồng cảm với kẻ yếu, sẽ đem hướng tình cảm của mình về phía những người như vậy. Đó là chuyện thường tình của con người.
Nhưng trong giới tu hành, chuyện này vừa hay là trái ngược. Không có ai lại đi đồng cảm với kẻ yếu, bọn họ chỉ biết sùng bái, ủng hộ kẻ mạnh. Còn kẻ yếu, đến cả hô hấp cũng là sai trái.
Lúc này cảnh tượng trước mắt A Đại đã bắt đầu mơ hồ. Anh ta biết đây là biểu hiện của việc mất quá nhiều máu.
A Đại thở dài hết cách, cơ thể căng lên xuôi ngược xuống, anh ta cũng không giữ vững được biểu hiện tập trung tinh thần cao độ nữa.
"Vì sao đại nhân vẫn chưa trở về."
A Đại vô thức nhìn về phía cửa phòng đấu giá cửa, vừa hay lúc này một bóng dáng một thiếu niên đi tới cửa.

Bình Luận

0 Thảo luận