Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1018: Ngâm nước thuốc (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Loại đau đớn này đối với người tu sĩ bình thường thì có thể không chịu nổi, nhưng đối với Tiêu Trần, rốt cuộc cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Thực sự rãnh rỗi không có việc gì, Tiêu Trần chỉ đơn giản gào khan lên.
"Oái ơi ui, ai yo! !! Ui..."
Những tiếng gào khan hữu khí vô lực truyền đi rất xa, rất xa.
Ngâm như vậy một canh giờ, sau khi Tiêu Trần quen với cơn đau, hắn nằm trong thùng gỗ lớn suýt chút nữa ngủ thiếp đi.
Võ Vô Địch đã tìm thấy tất cả các loại thảo dược cho ngày mai, trở về trông thấy Tiêu Trần đang buồn ngủ.
Thân thể màu vàng run lên, trên trán rõ ràng toát ra một hai giọt mồ hôi vàng.
"Ngâm nước thuốc, người có thể ngâm đến ngủ, cũng chỉ có Trần Ca Nhi mới có bản lĩnh này."
"Vô Địch, đã về rồi à!" Nhìn thấy Võ Vô Địch, Tiêu Trần bơ phờ mở mắt ra.
"Ừm." Võ Vô Địch nhẹ gật đầu, nhảy lên vai Tiêu Trần, nhìn kỹ màu sắc của nước thuốc.
"Cũng hòm hòm rồi, Trần Ca Nhi, hôm nay chúng ta đến đây thôi!"
"Được." Tiêu Trần đột nhiên nhảy dựng lên.
"Híz.khà. zzz." Động tác quá lớn, vết rách trên người bị nứt ra, Tiêu Trần đau đớn hít một hơi.
"Đúng rồi Vô Địch, khi ông tu hành, làm thế nào để xử lý các vết nứt trên cơ thể sau khi ngâm nước thuốc xong vậy?"
Vô Địch bất đắc dĩ nhún vai: "Có điều kiện thì dùng đan dược chữa trị, không có điều kiện thì cứ đun khô."
Tiêu Trần cắn răng: "Đun khô?"
Võ Vô Địch gật đầu: "Người theo võ đạo đều là người có thiên phú tu hành cực kém, cũng không có tài nguyên gì, huống chi là những đan dược trân quý."
"Thường thì sau khi ngâm các vị thuốc, đợi cơ thể tự phục hồi rồi mới có thể có tinh lực và khí lực để rèn luyện tiếp."
"Cứ tới lui như thế sẽ mất rất nhiều thời gian, cho nên võ phu bình thường sẽ không đi tới cực hạn như Tam cảnh."
"Như vậy sẽ mất quá nhiều thời gian."
Tiêu Trần gật đầu, võ phu bình thường quả nhiên hơi bị thảm.
Không chỉ phải chịu đựng những đau đớn không thuộc về mình, mà hiệu quả cũng thấp khủng khiếp.
"Nhưng Trần Ca Nhi, ông thì khác."
Võ Vô Địch nhìn Tiêu Trần đầy mong đợi rồi nói tiếp: "Ông có khởi điểm cao, vốn cường độ thân thể lực cũng rất mạnh mẽ, lại có Minh Nguyệt tiểu thư sẽ giúp ngươi trị liệu, nếu như ông không ngại lãng phí thời gian, Trần Ca Nhi có thể cố gắng đi đến từng cực hạn của mỗi cảnh giới."
Tiêu Trần gật đầu, kỳ thật không cần Võ Vô Địch nói, chính hắn cũng có ý định này.
Là Đại Đế, đương nhiên mọi thứ đều muốn làm hoàn mỹ, tu hành càng phải vậy.
Tiêu Trần tò mò hỏi: "Ban đầu, ông luyện Đại Lực Ngưu cảnh đến bao nhiêu cân khí lực mới có thể tiến vào cảnh giới tiếp theo?"
"Khoảng một trăm ngàn." Võ Vô Địch lắc đầu hơi bất đắc dĩ.
Tiêu Trần biết tại sao Võ Vô Địch lắc đầu.
Lúc trước Võ Vô Địch là một thường dân ở dưới đáy, không có tài nguyên, không có sư phụ.
Chỉ tình cờ có được "Huyền Thiên Cửu Biến" mới dấn thân vào con đường võ phu.
Trên đường đi, anh ta là một người rất cô đơn, cho đến khi gặp chính mình, ạn ta mới có được người bạn đầu tiên theo đúng nghĩa.
Tài nguyên của anh ta, có lẽ là nhóm người thiếu hụt nhất, đương nhiên sẽ không có loại thuốc nào để chữa trị thân thể.
Chỉ sợ anh ta đã chịu đựng đun khô thật.
Để có thể đạt được một trăm ngàn cân, không biết Võ Vô Địch đã phải mất bao nhiêu thời gian, chịu bao nhiêu đau đớn.
Tiêu Trần mỉm cười, nghĩ đến mình trước kia cũng đi tới như thế.
Khi đó, lúc mới bước vào Hạo Nhiên đại thế giới, cô độc, bất lực, mê mang.
Quả nhiên sẽ luôn có một số điểm tương đồng mới có thể trở thành bằng hữu.
"Đúng rồi Vô Địch, ông biết giới hạn của Đại Lực Ngưu cảnh là bao nhiêu cân không?" Tiêu Trần tò mò hỏi.
Võ Vô Địch lắc đầu: "Không rõ lắm, nhưng tôi biết trong Hạo Nhiên đại thế giới có một đại tông sư võ đạo, ở cảnh giới thứ nhất đã luyện đến năm triệu cân, nhưng đây không phải là cực hạn."
"Năm triệu cân!" Tiêu Trần nhất thời không nói nên lời, cảnh giới thứ nhất mà có thể đạt được khí lực khủng bố như vậy.
Chưa kể các võ phu đều là một đám con nít đầu sắt có thể tùy ý vượt cảnh giết người.
"Vậy thì làm sao tôi biết, mình phải luyện đến bao nhiêu cân mới là cực hạn?" Khuôn mặt Tiêu Trần đầy nghi hoặc.
"Trần Ca Nhi, ông có nhớ khi tôi đã từng nói với ông, truyền thuyết nói rằng nếu một võ phu đạt tới cực hạn trong từng cảnh giới, sẽ nhìn thấy một thứ gì đó không?"
Tiêu Trần gật đầu, hình như đã nghe được Võ Vô Địch nhắc tới một câu như vậy.
"Ông cũng nói đây là truyền thuyết mà!" Tiêu Trần có chút khó hiểu.
"Đó không phải là truyền thuyết." Võ Vô Địch nở một nụ cười hiếm thấy: "Khi tôi đang ngưng tụ võ đảm đã nhìn thấy một hình ảnh mông lung."
Tiêu Trần bắt đầu nổi hứng thú, mặc dù hiện tại con đường võ đạo đã xuống dốc, nhưng nhất định đã từng có một thời huy hoàng.
Hơn nữa, Tử Thần cũng đã nói người mà cô muốn tìm phải đạt đến cực hạn võ đạo thì mới có thể hiện ra.

Bình Luận

0 Thảo luận